Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Phương Duệ là người của Nhan gia, lại có quan hệ rất sâu với Nhan Cô, hai nhà đã có quan hệ thông gia mấy đời rồi. Lần này Nhan Cô mang ba Hóa Thần của Nhan gia đi, chết hết toàn bộ rồi, chuyện này khiến cho sát ý trong lòng của hắn đạt đến đỉnh điểm.
- Lục Ly có thể đuổi theo hay không?
Một Hóa Thần khác nghĩ đến dáng vẻ Lục Ly chỉ dùng một chiêu chém chết Ngô Quảng Đức, trong lòng lại hoảng sợ, hắn suy nghĩ một chút nói:
- Đại nhân, không bằng chúng ta đừng đi Phương Nam, tìm đại một tiểu thế giới đi vào, rồi tiếp tục phá vỡ lối đi khác gần Thủy Nguyên Giới được không? Dù sao nhiều nhất cũng chỉ tốn một ít thời gian thôi, nhưng vậy an toàn hơn.
- Chu Hải, có phải ngươi ngớ ngẩn rồi hay không?
Phương Duệ chết rồi nên tâm trạng Nhan Cô đang rất kém, lập tức mắng:
- Lục Ly có thể di chuyển tới đây trong chớp mắt phải không? Tới tiểu thế giới cái gì? Nếu đi như vậy thì phải tốn bao nhiêu thời gian biết không? Mẫu Tử Liên Thể thú ở khắp nơi, nếu như bị Lục Ly dò thấy, vậy không phải là chờ chết sao? Đi!
Nhan Cô đi vào truyền tống trận đầu tiên, Hóa Thần tên Chu Hải kia cũng không dám nhiều lời, chỉ có thể tiếp tục truyền tống theo.
Bọn họ muốn tới Phương Nam nhất, ở đó không có truyền tống trận vượt qua khoảng cách xa, cho nên chỉ có thể truyền tống từ vực thành sang vực thành khác, nhưng như vậy sẽ tốn ít hơn thời gian nửa ngày.
Đám người Trần Vô Tiên mới vừa đi vào Đại địa Đông Doanh, ngoại trừ hai người Nhan Cô thì tất cả Hóa Thần còn lại điều đã đến. Đương nhiên bọn họ không thể bay một mạch tới, như vậy càng tốn nhiều thời gian, chỉ có thể giống như Nhan Cô truyền tống từ vực thành này sang vực thành khác.
Lại truyền tống thêm nửa canh giờ, Nhan Cô đột nhiên nhận ra không thể nào truyền tống nữa, bởi vì truyền tống trận bên trong thành lờ mờ không ánh sáng, rõ ràng là hỏng mất rồi. Trong thành này có tổng cộng tám truyền tống trận, bảy cái đã hỏng hết rồi.
Tám truyền tống trận thông với tám thành trì, một là do truyền tống trận bên này hỏng rồi, hai là truyền tống trận của bảy thành trì bên kia bị hủy diệt hoặc là bị phong ấn rồi.
- Chuyện này, chẳng lẽ là do Lục Ly giở trò sao?
Chu Hải có cảm giác sợ hết hồn, một mạch truyền tống tới đây tất cả truyền tống trận đều rất tốt, đến đây đột nhiên lại hỏng mất, chuyện này khiến hắn cảm thấy có nguy cơ rất lớn.
- Bay luôn đi!
Nhan Cô lấy bản đồ xem thử, phát hiện đã tới Đại địa Đông Doanh hướng Trung Nam, bay đến phương Nam dù thế nào cũng mất ba canh giờ, mấy canh giờ Lục Ly có thể từ Đại địa Thần Châu bay tới đây sao?
- Chu Hải!
Nhan Cô mang theo Chu Hải bay đi, cấp bậc này của hắn đừng nói mang theo một người, cho dù đeo theo mấy vạn cân cũng sẽ không ảnh hưởng tới tốc độ, hắn vừa phi hành vừa dặn dò nói:
- Nếu có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, ngươi cứ nhanh chóng xông lên phía trước, ta sẽ tìm cơ hội giúp đỡ ngươi.
Lộp bộp!
Chu Hải biến sắc, đây là Nhan Cô muốn để hắn giữ chân Lục Ly, giúp hắn có cơ hội chạy trốn sao? Tìm cơ hội giúp đỡ tấn công cái gì chứ? Chu Hải hiểu rất rõ Nhan Cô, hắn không phải là người như thế.
- Thế nào? Ngươi muốn chống lại mệnh lệnh của ta sao?
Thấy sắc mặt Chu Hải khó coi đôi mắt lập lòe, Nhan Cô lạnh lùng nhìn lướt qua, giải thích:
- Nếu như ta chết rồi, ngươi cảm thấy ngươi có thể sống sao? Chỉ cần ta có thể sống sót, cho dù ngươi xảy ra chuyện, vậy ta cũng có thể chiếu cố Chu gia của ngươi, hiểu chưa?
- Vâng, đại nhân!
Chu Hải im lặng chốc lát, khổ sở trả lời. Chính hắn cũng hiểu nếu như Nhan Cô chết, hắn chắc chắn sẽ không chạy được, nhưng nếu hắn chết giúp Nhan Cô trốn, ít nhất gia tộc của hắn có thể nhận một chút lợi ích.
Trong lòng của Nhan Cô thật sự thâm sâu khó lường, nếu không sẽ không nói ra những lời này với Chu Hải.
Chuyện khiến Nhan Cô không hiểu nổi chính là Lục Ly giao ra Thiên Tà Châu quá dễ dàng, một món Thần Khí cường đại như thế, làm sao có thể vì một ít dân đen mà thẳng tay nộp ra chứ? Chỗ này khiến Nhan Cô không thể nào nghĩ ra.
Cộng thêm chuyện Phương Duệ chết, truyền tống trận bị hủy, những chuyện này khiến cho trong đầu hắn bị bịt kín bởi một mảng mờ mịt, cứ cảm thấy có chuyện gì không may xảy ra...
Liên tục dùng tốc độ nhanh nhất để phi hành, Nhan Cô không vào thành trì, bay một mạch trong hai canh giờ, nhưng không gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, trong lòng Nhan Cô đang căng chặt bây giờ mới hơi buông lỏng một chút. Hắn xem bản đồ một chút, nếu như không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, nhiều nhất nửa canh giờ nữa là có thể tới cửa ra vào.
Sau nửa canh giờ!
Nhan Cô thấy được một cái động đen lớn ở phía xa xa bầu trời hướng nam, đó là chỗ bọn họ phá vỡ ranh giới cửa ra vào, trên mặt hắn lộ ra vẻ vui mừng, cuối cùng cũng tới đây.
Xem ra lúc nãy hắn suy nghĩ nhiều rồi, chỉ cần đi vào đây là hắn có thể tới Thủy Nguyên Giới, dựa vào lai lịch có thể trở về Thần Hoàng Giới một cách nhẹ nhõm rồi.
- A? Không đúng...
Bay tới khoảng cách phía trước lần nữa, gương mặt Nhan Cô biến sắc. Bởi vì hắn phát hiện một vấn đề, bên ngoài động đen to, dường như... Có một vòng bảo vệ rất mỏng thì phải? Vừa rồi do khoảng cách quá xa nên hắn không thấy rõ, lúc này lại gần mới có thể nhìn rõ ràng.
- Có người phong ấn lối đi!
Nhan Cô kinh hô, thần niệm giống như thủy triều quét tới phía xa, hắn nhanh chóng kinh hô lần nữa:
- Lục Ly, sao có thể chứ?
Bên dưới cửa ra vào không gia, một mình Lục Ly đang thong thả đứng, hai tay để sau lưng, vẻ mặt lạnh nhạt, tóc trắng nhẹ nhàng tung bay, giống như nơi này hậu hoa viên nhà hắn.
- Ha ha!
Nghe được lời nói Nhan Cô, Lục Ly ngẩng đầu nhìn thẳng hắn cười một tiếng, nói:
- Tại sao không thể hả? Nhan Cô, ta ở đây chờ ngươi rất lâu rồi, tốc độ phi hành của ngươi đúng là chậm quá phải không?
- truyền tống trận, Lục Ly phái người xây dựng truyền tống trận!
Cuối cùng Nhan Cô cũng tỉnh ngộ, hắn vốn không nghĩ tới phương diện này, sau khi thấy động đen bị phong ấn mới giật mình nhận ra.