Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 1510 - Chương 1498: Đuổi Giết

Bất Diệt Long Đế Chương 1498: Đuổi giết

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Cho dù đám người kia thật lòng đầu hàng hay là bị ép cũng đều không thể tha thứ. Đầu hàng kẻ địch không quan trọng, nhưng giúp đỡ kẻ địch đối phó với con dân của Đấu Thiên giới, đó là sai lầm không thể tha thứ.

Thành Khiếu Thiên phương bắc có rất nhiều quân sĩ, bọn họ thật ra cũng không biết cụ hể đang diễn ra chuyện gì, mà chỉ làm theo lệnh thôi. Lúc này còn nhìn rõ được, cũng chỉ cảm giác có hai bóng người bay tới, sau đó hai người Phương Duệ bị giết, cung chủ Thiên Cung cũng bị giết.

Khi một đám người thấy Lục Ly bừng bừng sát khí, vô số người đã quỳ xuống, vô cùng thấp thỏm, lo âu. Mặc dù bọn họ không biết chuyện này làm sai tới cỡ nào, nhưng ít nhất cũng biết đã làm sai, Lục Ly đang rất nổi giận!

Ầm!

Lục Ly không nói gì, lấy ra một miếng Ngọc Phù bóp nát, sau đó đi tới, thu Thần Thi vào bên trong không gian.

Hắn ở giữa không trung im lặng đợi chờ, ước chừng qua thời gian ba cây nhan, truyền tống trận của thành Khiếu Thiên sáng lên, Chấp Pháp Trưởng Lão mang theo một đám trưởng lão của điện Thí Ma tới.

- Thái gia gia, ở đây giao cho ngài!

Lục Ly không nói nhiều chỉ dặn dò một câu. Hắn có thể giết kẻ địch, nhưng những... những chuyện giải quyết hậu này hắn không có thời gian đi làm. Trong lúc đang đàm phán với Nhan Cô, hắn đã để cho Hòa Nguyệt báo với Chấp Pháp Trưởng Lão ẩn nấp ở xung quanh, tiếp nhận chuyện giải quyết hậu quả này.

- Ừ, Lục Ly, cẩn thận chút!

Chấp Pháp Trưởng Lão hơi gật đầu, vẫy tay với Lục Ly ở phía xa, Hòa Nguyệt bay tới, Lục Ly mang theo Hòa Nguyệt vào trong truyền tống trận, biến mất không thấy.

- Ta là Chấp Pháp Trưởng Pháp Trưởng Lão của điện Thí Ma!

Chấp Pháp Trưởng Lão bay lên giữa không trung, dùng dao động Huyền lực nói:

- Vừa rồi là Lục điện chủ Lục Ly đã đánh chết kẻ địch bắt giữ các ngươi, bây giờ các ngươi được cứu rồi, cũng an toàn rồi. Mọi người đừng có loạn, ta sẽ sắp xếp người đưa từng người các ngươi trở về.

Một đám con dân bình thường đã rất thấp thỏm lo âu trong suốt những ngày qua, cộng thêm có rất nhiều người chết đi, mọi người điều sắp đến bến bờ sụp đổ rồi.

Bây giờ nghe thấy lời nói của trưởng lão điện Thí Ma, vô số người mừng phát khóc, rất nhiều người quỳ lạy trên mặt đất, hướng về phía Lục Ly rời đi mà dập đầu. Bọn họ không biết nên bày tỏ lòng biết ơn như thế nào, chỉ có thể chọn dùng biện pháp đơn giản nhất là dập đầu.

Lục Ly luôn luôn có uy danh rất cao trong Đại địa Thần Châu, lần trước đánh bại Đại Ma Thần, những dân thường này đã tôn hắn làm thần rồi. Thần của bọn họ đã đánh lui kẻ địch, cứu rỗi bọn họ, điều này khiến cho hình tượng Lục Ly trong lòng bọn họ so với Đấu Thiên đại đế đã không có khác biệt rồi.

...

- Hòa Nguyệt!

Lục Ly liên tục truyền tống, tới lúc tiến vào Thí Ma chiến trường, hắn mới ngừng lại hỏi:

- Ngươi chắc chắn ở Đại địa Thần Châu không còn Hóa Thần ẩn nấp chứ?

- Ta chắc chắn.

Hòa Nguyệt gật đầu, sau đó suy nghĩ một chút vẫn nhịn không được hỏi:

- Đại nhân, bây giờ ngài đuổi theo giết bọn họ sao? Còn... Đuổi kịp không?

- Nếu như bay tới chắc chắn sẽ không đuổi kịp!

Lục Ly cười nhạt, giải thích một câu:

- Tuy nhiên ngươi hình như quên mất bọn Kha Mang và Thiên Hồ Vương rồi sao? Mấy ngày hôm trước bọn họ đi làm gì chứ?

Hòa Nguyệt ngẩn ra, lập tức tỉnh ngộ nói:

- Truyền tống trận, bọn họ đi xây dựng truyền tống trận rồi.

- Ha ha!

Lục Ly đùa cợt cười một tiếng, nói:

- Kha Mang không chỉ tham ngộ truyền tống trận, còn suy nghĩ ra cách phong ấn lối đi phía nam kia của Đại địa Đông Doanh. Đám Nhan Cô cho rằng có được Thiên Tà Châu, còn giữ chân ta một thời gian, cảm thấy có thể ung dung rời đi, nhưng tiếc là bọn họ nghĩ nhiều rồi...

- Đại nhân anh minh!

Hòa Nguyệt vuốt mông ngựa, từ thành Thí Ma bay đi thành Thiên Ma bên kia cần một ít thời gian, cho dù tốc độ đám người Nhan Cô có nhanh, ít nhất cũng phải mất thời gian hơn một ngày, đoán chừng bây giờ còn chưa đi vào Đại địa Đông Doanh đúng không?

Hơn nữa bọn họ đi từ Đại địa Đông Doanh phá vỡ ranh giới ra vào một mạch đi bằng truyền tống, ít nhất cũng cần thời gian nửa ngày, nếu như Kha Mang xây dựng truyền tống trận... thậm chí Lục Ly còn nhanh hơn một bước so với đám người Nhan Cô.

- Đi!

Lục Ly không dám nói nhảm nhiều nữa, lỡ đâu xây dựng truyền tống trận có vấn đề xảy ra, lỡ đâu đám người Nhan Cô có thần thông gì đó, rời đi trước một bước, vậy Thiên Tà Châu chẳng khác nào tặng không cho người ta rồi.

Lục Ly mang theo Hòa Nguyệt đi vào Thí Ma chiến trường, dạo một vòng xung quanh tìm ám hiệu mà Kha Mang để lại. Sau khi hai người liên tục tìm kiếm, quả nhiên ở trong một sơn động tìm được rồi một cái truyền tống trận.

Cái truyền tống trận này rất lớn, có tia sáng chuyển động phía trên, rõ ràng là hoàn hảo, chính xác là truyền tống trận đi qua khoảng cách xa.

Ù… Ù… Ù…!

Hai người bước vào truyền tống trận, Lục Ly đánh ra vài ánh sáng lấp lánh, truyền tống trận nhanh chóng sáng lên, tạo ra một luồng sáng ngút trời, Lục Ly và Hòa Nguyệt biến mất bên trong truyền tống trận.

Nhan Cô đã vào Đại địa Đông Doanh, hơn nữa đã vào có nửa canh giờ, hắn hầu như không có nghỉ ngơi trong chốc lá, mà dốc hết sức phi hành.

Sau khi vào Đại địa Đông Doanh, hắn bắt đầu truyền tống liên tục, lúc này đã đi vào toà thành trì của Đại địa Đông Doanh đại địa.

Ầm!

Sau khi tới toàn thành trì này, hắn giơ tay tấn công mấy lần, giết toàn bộ nhân tộc, quân sĩ và nô dịch ma tộc trong thành trì, nhưng khi hắn chuẩn bị tiến vào truyền tống trận tiếp theo, hắn đột nhiên lại ngừng lại, giơ tay lên từ trong tay áo lấy ra một miếng ngọc phù, mà miếng ngọc phù kia đã vỡ nát.

- Phương Duệ chết rồi!

Một tên Hóa Thần đi theo bên cạnh Nhan Cô, là Hóa Thần của Thần Hoàng Giới, sắc mặt của trở nên khó nhìn, ánh mắt nhìn sang Nhan Cô cẩn thận hỏi:

- Đại nhân, là Lục Ly động thủ sao?

- Trừ hắn ra thì còn có thể là ai?

Trong mắt Nhan Cô đều là sát khí, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Sau khi trở về, ta nhất định sẽ để tộc vương tự mình đến đây một chuyến, giết chết Lục Ly, sau đó tiêu diệt toàn Đấu Thiên giới, bất kỳ sinh vật nào cũng phải chém tận giết tuyệt.

Bình Luận (0)
Comment