Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Tỷ tỷ muốn nói là, chàng nên ở lại với chúng ta một tháng, chúng ta... muốn Lục gia có người duy trì hương khói.
- Ừ!
Lục Ly có chút áy náy gật gật đầu, trong lòng nổi lên một nỗi nghi hoặc, tại sao hắn không làm ba nàng mang thai? Cơ thể hắn dũng mãnh như hổ, không có nửa điểm bệnh tật, điều quái dị duy nhất chính là huyết mạch Ngân Long, chẳng lẽ con Ngân Long này có vấn đề?
- Thử một tháng!
Lục Ly cân nhắc một lát mới quyết định ở cạnh hai nàng một tháng, để xem có thể làm các nàng sinh được hai ba đứa trẻ hay không, không chừng vài năm nữa hắn sẽ đi Thần Giới, Bạch Hạ Sương căn bản không thể thành Thần, còn Bạch Thu Tuyết nếu như Thiên Mị Thuật có thể cảm ngộ đến tầng thứ năm, bằng không cũng không thể thành Thần.
Đến lúc hắn đi Thần Giới, hoặc là... chết ở Thần Giới, nếu có một vài đứa trẻ các nàng sẽ được an ủi đôi chút, cũng là có thứ để nhớ nhung đến hắn.
- Đi thôi!
Lục Ly ôm hai nàng chuẩn bị đi đến sân nhỏ cạnh hồ nước, Bạch Hạ Sương đỏ mặt nói:
- Phu quân, hay là làm dưới hồ nước nhỏ kia, ta nghe nói làm ngoài trời.. xác suất sẽ càng cao hơn.
- Xấu lắm~
Bạch Thu Nguyệt mặt đỏ hồng như máu, trừng mắt với Bạch Hạ Sương nói:
- Nha đầu càn quấy kia nói gì thế hả? Ngại chết người ta...
- Sợ gì chứ?
Bạch Hạ Sương le cái lưỡi màu hồng phấn.
- Ngoài sơn cốc đều là nữ hộ vệ của chúng ta, vừa nãy ta còn đóng truyền tống trận, ai có thể đi vào chứ?
- Ha ha ha!
Lục Ly cười lớn, thần niệm quét vào trong Thiên Tà Châu, để Hòa Nguyệt giám sát tình hình xung quanh, sau đó một trái một phải ôm hai nàng bay thẳng về phía hồ nước.
Bên trong hồ nước có một thác nước nhỏ, nước chảy xuống ào ào, hơi nước bốc lên đầy trời. Lục Ly cùng Bạch Hạ Sương mặt mày hưng phấn còn Bạch Thu Sương đầy mặt e lệ như ba con cá nhỏ đuổi bắt đùa vui trong hồ nước.
Chẳng bao lâu, nước trong hồ xao động, bầu không khí trở nên kiều diễm lạ thường, vang lên vài ba tiếng thở gấp như có như không, bên trong Hoa Anh Cốc lập tức trở nên xuân ý dạt dào...
Hơn một canh giờ sau, trời quang mây tạnh, hai tỷ muội song sinh thân thể mềm nhũn, ngay cả sức lực động đậy đầu ngón tay cũng không có, nằm nhoài trên mặt tảng đá cạnh hồ nước, khép hờ mắt.
Ầm!
Lục Ly vốn định chợp mắt cùng các nàng một lát, Thiên Tà Châu hơi chấn động, Lục Ly dùng thần niệm quét vào, Hòa Nguyệt truyền lời tới:
- Đại nhân, bên ngoài có người đến, là một tiểu ni cô và một tiểu nữ hài, ừm... Chính là cháu gái của Dạ Tra.
- Bát Nhã và Dạ Tiểu Tịch?
Lục Ly đột nhiên mở mắt, vỗ một cái lên cặp mông trắng nõn nà của Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương rồi nói:
- Mau dậy nào, Bát Nhã và Dạ Tiểu Tịch đến rồi.
- Á~
Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương vừa nghe xong đã chạy bay đi như con thỏ bị hoảng sợ, nhảy vọt vào trong trang viên.
Bát Nhã và Tiểu Tịch đều là tiểu nữ hài chưa trải sự đời, nếu như để hai nàng nhìn thấy ba người ở ngoài trời chiến đấu ác liệt, cảnh tượng này quả thực không dám nghĩ đến...
Hai tiểu nữ hài tuyệt sắc này rất thích rong chơi, thường xuyên du ngoạn khắp nơi với Bạch Hạ Sương. Bạch Hạ Sương là phu nhân chính thức của Lục Ly, ở Hỏa Ngục Mộc Ngục và Hoàng Giới được coi như là hoàng hậu, ai dám bất kính với Bạch Hạ Sương? Hai tiểu nha đầu này chơi với Bạch Hạ Sương rất vui vẻ, cả hai đều rất yêu thích tính cách của Bạch Hạ Sương.
Lục Ly mặc quần áo tươm tất ngồi trong đại sảnh của trang viên, Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương lại không dám đến, dù sao vừa nãy mới làm vài chuyện **, chân đều đã mềm nhũn, hai nàng sợ Bát Nhã và Dạ Tiểu Tịch nhìn ra điều khác thường.
- Ồ, đại ca ca!
Bát Nhã mặc tăng bào trắng như tuyết, trước ngực đã hơi nhô lên. Dạ Tiểu Tịch xấp xỉ tuổi Bát Nhã nhưng lại phát dục nhanh hơn chút, ngũ quan của hai cô bé đều rất tinh mĩ, cả người tràn đầy hơi thở của thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp.
Trông thấy Lục Ly đang ngồi ở đại sảnh, đôi mắt to tròn của Bát Nhã lập tức cười híp lại thành vầng trăng non, chạy tung tăng tới, không câu nệ mà lôi kéo cánh tay Lục Ly.
- Tham kiến Thánh chủ!
Dạ Tiểu Tịch lại khép nép hơn nhiều, không còn phong thái bá đạo ngang ngược của tiểu công chúa năm đó, nghiêm túc hành lễ với Lục Ly.
Nàng đã lớn hơn rất nhiều, đương nhiên cũng hiểu chuyện hơn, tộc Thanh Loan và tộc Mãnh Tượng được như ngày nay đều nhờ vào Lục Ly nâng đỡ, đám người Dạ Tra nhiều lần dạy bảo nàng nhìn thấy Lục Ly nhất định phải tôn trọng.
- Ha ha!
Lục Ly cười điềm đạm, nhớ lần đầu tiên gặp Dạ Tiểu Tịch, nàng điêu ngoa tùy hứng, lúc ấy hắn còn bị Dạ Tiểu Tịch bắt về thôn, suýt nữa mất mạng đây.
Hắn vẫy tay gọi Dạ Tiểu Tịch đến gần, xoa xoa đầu nàng:
- Sau này Tiểu Tịch thấy ta không cần đa lễ, muội cũng đâu phải người ngoài. Nếu kẻ nào dám bắt nạt muội, muội cứ mách ta, ta sẽ làm chủ cho muội.
Dạ Tra là người đi theo Lục Ly sớm nhất, hai người tình chủ tớ sâu đậm. Tuy rằng hiện tại Lục Ly hầu như không dùng đến Dạ Tra, nhưng hắn là người trọng tình nghĩa, Dạ Tiểu Tịch là cháu gái bảo bối của Dạ Tra, đối với hắn cũng không khác gì là muội muội mình.
- Thật không?
Đôi mắt Dạ Tiểu Tịch sáng lên, không còn câu nệ như vừa nãy, mặt mày hồ hởi nói:
- Thánh chủ đã nói câu này, Tiểu Tịch sẽ không sợ người khác bắt nạt.
- Ha ha ha!
Lục Ly cười lớn, sau đó mặt mày nghiêm nghị dạy bảo:
- Người khác bắt nạt muội, ta giúp muội làm chủ, nhưng muội không được gây chuyện, biết chưa? Bằng không ta sẽ đánh mông muội.
- Eo~
Dạ Tiểu Tịch bưng mắt, đỏ mặt nói:
- Thánh chủ là sói háo sắc, lại còn muốn sờ mông Tiểu Tịch, muội muốn đi mách gia gia.
- Ặc...
Trên trán Lục Ly xuất hiện một vạch đen, quả nhiên tính cách điêu ngoa này của Dạ Tiểu Tịch sửa mãi không xong, vừa rồi còn thấy nàng hiểu chuyện, lát sau đã khôi phục bản tính. Nếu như thực sự đi mách Dạ Tra, mặt già của hắn còn giấu vào đâu?
- Hì hì~
Bát Nhã cười ngọt ngào nói:
- Tiểu Tịch không được cợt nhả với đại ca ca, bằng không huynh ấy giận rồi, sẽ không chơi cùng chúng ta nữa. Sau này chúng ta gây chuyện, huynh ấy cũng sẽ không giúp đỡ.