Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Dạ Tiểu Tịch nghịch ngợm le lưỡi nói:
- Muội không đùa giỡn Thánh chủ á, là Thánh chủ muốn sờ mông muội trước mà, mông của nữ hài tử có thể tùy tiện sờ sao? Nếu chuyện này truyền ra ngoài, Tiểu Tịch sao có thể lấy chồng?
-...
Lục Ly có chút cứng họng, vốn chỉ thuận miệng nói ra, qua lời của Dạ Tiểu Tịch giống như hắn thực sự đã sờ soạng mông của nàng, nếu chuyện này truyền ra ngoài, thanh danh cả đời hắn còn đâu.
- Không đúng!
Lục Ly đột nhiên cảm thấy khác thường, hắn liếc nhìn hai nàng một vòng, thấy ánh mắt hai người có chút né tránh, trong lòng liền hiểu ra.
Sắc mặt hắn trầm xuống.
- Hai người các muội kẻ xướng người họa, diễn cũng khá lắm, nói mau... Các muội đã gây ra chuyện gì? Thẳng thắn được khoan hồng, chống đối thì nghiêm trị.
- Hì hì~
Bát Nhã chớp chớp đôi mắt to tròn, nhìn Lục Ly bằng vẻ mặt vô hại, cô bé cười ngọt ngào nói:
- Tiểu Tịch, ngươi nhìn xem. Ta đã bảo không qua mặt được đại ca ca rồi mà, huynh ấy là bất thế kỳ tài vạn năm khó kiếm, mới có bằng này tuổi đã đứng trên đỉnh cao Đấu Thiên Giới, sao có thể dễ dàng lừa gạt như vậy?
Dạ Tiểu Tịch gật đầu vô cùng tán thành nói:
- Thánh chủ kỳ tài ngút trời, một mình độc chiến bốn tộc, quét sạch Đấu Thiên Giới, cứu vớt trăm vạn con dân ra khỏi bức tường nguy hiểm. Sau đó dốc lực chiến đấu với cường giả Cửu Giới, chém giết sạch sẽ quân địch xâm phạm, uy danh vang vọng thiên hạ...
- Ngừng, ngừng!
Lục Ly vừa nãy đầy mặt uy thế, giờ khắc này bị hai nha đầu tâng bốc lên tận trời, chính hắn cũng cảm thấy ngại, liên tục xua tay nói:
- Bọn muội có chuyện gì có nói luôn không? Không nói thì ta mặc kệ. Để Khổng gia và Dạ Tra tự mình đứng ra giải quyết.
Lục Ly giả bộ định đứng lên, hai nha đầu lập tức nhào vào, một trái một phải lôi kéo cánh tay Lục Ly. Cơ thể uyển chuyển nhỏ nhắn dán chặt vào bên người hắn, khiến hắn không dám di chuyển, e ngại sẽ thật sự chạm vào nơi không nên chạm, đến lúc có kêu trời trời không thấu...
Cho dù Lục Ly không dám nhúc nhích, thân thể mềm mại của hai nha đầu vẫn một trái một phải dán chặt vào người hắn, có thể cảm nhận được sự trắng mịn và co giãn kinh người. Hai tiểu nha đầu này không biết kiêng kỵ là gì, Dạ Tiểu Tịch còn ngồi xổm xuống đấm chân cho Lục Ly, Bát Nhã đi ra sau lưng bóp vai cho hắn, nàng cười hì hì bên tai Lục Ly nói:
- Thật ra không có chuyện gì to tát á, chỉ là cách đây không lâu có kẻ trêu đùa Tiểu Tịch, bọn muội liền liên thủ đánh hắn.
Bát Nhã đứng sau lưng Lục Ly, trong miệng phả ra mùi thơm, tay nhỏ mềm mại đang xoa bóp, cơ thể yêu kiều còn thỉnh thoảng đụng chạm vào người hắn, khiến lòng hắn suýt nữa không bình tĩnh được.
Hắn giả bộ nghiêm mặt nói:
- Là con cháu nhà ai dám đùa giỡn Tiểu Tịch? Bị đánh ra sao?
Dạ Tiểu Tịch ngồi chồm hỗm trên mặt đất bóp chân cho Lục Ly, lập tức ngẩng đầu lên mặt đầy oan ức, đôi mắt to tròn như sắp khóc, giải thích:
- Mấy ngày trước không phải Hồng Ngư tỷ tỷ mang thai sao? Nhiều người đến thăm tỷ ấy lắm, Dạ Lạc ca ca tổ chức một bữa yến hội, bọn muội tham gia góp vui. Có một công tử say rượu, cứ khăng khăng bắt muội uống cùng, lại còn táy máy tay chân, muội liền tát hắn một cái, hắn mắng muội là nô bộc của Lục gia, giả bộ thánh nữ làm gì, còn nói mấy điều khó nghe...Muội giận quá nên ra tay, nhưng mà muội còn chưa đột phá Nhân Hoàng, không phải là đối thủ của hắn, cuối cùng Bát Nhã giúp muội, mới đả thương được kẻ kia.
Bát Nhã gật gật đầu nói:
- Tên kia quá đáng lắm, toàn nói mấy lời khó nghe, bắt nạt Tiểu Tịch đã đành, còn mắng muội là một ni cô còn khoe khoang làm dáng... Muội giận quá liền đánh nát - cái kia- của hắn...
Ặc!
Trong lòng Lục Ly hiểu ra rồi, người ngoài nhìn vào thấy Dạ Tra tôn hắn làm Thánh chủ, cho nên tưởng rằng tộc Thanh Loan và tộc Mãnh Tượng là nô bộc của Lục gia? Lại thêm Dạ Tiểu Tịch chanh chua tùy hứng, hơn nữa còn xinh đẹp động lòng, cho nên công tử mới động tâm, muốn thu vào trong phòng. Ai biết Bát Nhã và Dạ Tiểu Tịch không sợ trời không sợ đất, thẳng tay đánh công tử nhà người ta thành thái giám!
Lục Ly khẽ thở dài hỏi:
- Là công từ Lục gia à? Dòng dõi nhà Ngũ Thái Công?
Lục Chính Dương có một trai một gái, Lục Phi Tuyết còn chưa có con cái, dòng dõi nhà Lục Chính Đàn bị ép tới không ngóc đầu lên được, sao dám làm xằng bậy? Dòng dõi Ngũ Thái Công kia con cháu tương đối nhiều, có không ít công tử trẻ tuổi thiên tư rất tốt, đáng tiếc đều ỷ thế cậy mạnh không coi ai ra gì.
Dạ Tiểu Dịch gật đầu nói:
- Đúng, hình như là tằng tôn tử (chắt trai) của Ngũ Thái Công, tên là... Lục Trảm Thiên.
- Là hắn?
Lục Ly sầm mặt, tên công tử bột này trước kia đã bị hắn dạy dỗ một trận, không nghĩ rằng vẫn không biết hối cải? Tiếp tục ỷ vào danh tiếng Lục gia tác oai tác quái?
- Hòa Nguyệt!
Lục Ly ra lệnh cho Hạ Nguyệt đang ở trong Thiên Tà Châu:
- Mời gia gia ta đến, bảo ngài làm rõ chuyện giữa Bát Nhã, Dạ Tiểu Tịch và Lục Trảm Thiên. Nếu như chuyện này là do Lục Trảm Thiên sai, trục xuất hắn ra khỏi Lục gia. Nếu như Ngũ Thái Công trách tội, cứ nói là ý của ta.
Oa~
Dạ Tiểu Tịch và Bát Nhã đưa mắt nhìn nhau, nhất thời mừng rỡ không thôi. Hai nàng đến đây vốn chỉ cầu xin Lục Ly lượng thứ, không làm liên lụy đến Khổng gia và tộc Thanh Loan. Ai ngờ rằng Lục Ly lại hoàn toàn đứng về phía hai nàng, đã thế còn xả giận giúp hai người.
- Thánh chủ thật tốt!
Dạ Tiểu Diệp vội vã đứng lên, bờ môi nhỏ nhắn hôn lên má hắn, Bát Nhã cũng vậy, cười hì hì sáp đến gần hôn một phát lên má bên kia của hắn.
Sột soạt!
Nhưng mà, vào đúng lúc này ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân của hai người. Lục Ly bỗng nhiên nhìn thấy Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương đang bước vào, hai nàng vừa hay nhìn thấy cảnh này thì...
Hắn lập tức biến sắc, bị bắt ngay tại trận, sợ rằng có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không tài nào rửa sạch...
Bát Nhã và Dạ Tiểu Tịch đi rồi, hai nàng chỉ sợ Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương oán trách, đỏ mặt chạy trối chết. Bạch Hạ Sương trợn tròn mắt hoài nghi bước vào, Bạch Thu Tuyết chỉ cười xòa một tiếng không để ý lắm.