Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Phu quân!
Bạch Hạ Sương mau miệng, tròn mắt đi tới hỏi:
- Chàng và hai nha đầu đó có gì mờ ám không vậy...
- Đừng nói linh tinh!
Lục Ly xụ mặt, nghiêm túc nói:
- Dạ Tiểu Tịch tính ra còn là cháu gái ta, Bát Nhã lại là người xuất gia, nàng nói linh tinh sẽ ảnh hưởng đến danh dự của các nàng ấy, ta chỉ coi hai nàng là muội muội.
- Rốt cuộc là cháu gái hay là muội muội.
Bạch Hạ Sương nhếch miệng cười đi đến trước mặt Lục Ly, chế nhạo:
- Bát Nhã đúng là người xuất gia thật, nhưng nữ tử Khổng gia lớn rồi vẫn có thể hoàn tục gả cưới, phu quân nếu có lòng, hẳn là Khổng gia cũng tình nguyện tác thành.
- Nàng nghĩ linh tinh gì thế?
Lục Ly giả bộ trách cứ:
- Cái đầu nhỏ này của nàng không thể nghĩ được mấy chuyện đứng đắn bình thường hả? Giữa nam nữ trừ chuyện tình dục ra thì không còn tồn tại mối quan hệ nào nữa?
- Thôi nào!
Bạch Thu Tuyết cười dịu dàng bước đến, ngồi cạnh Lục Ly, rót cho hắn một chén trà nói:
- Sương Nhi không nên hồ nháo, nếu phu quân là người đa tình, bây giờ chúng ta đã có không biết bao nhiêu tỷ muội.
- Đúng vậy!
Lục Ly gật gật đầu tán thành, không ngờ Bạch Thu Tuyết lại chuyển giọng:
- Nhưng mà... Ta lại nhìn thấy, Bát Nhã và Tịch nha đầu có tình ý với phu quân. Nếu như phu quân yêu thích hai nàng ấy, chỉ cần chàng gật đầu, những chuyện khác ta sẽ làm thay chàng, bảo đảm sẽ làm đến nơi đến chốn, không cần chàng hao tổn tâm tư.
Ngữ điệu của Bạch Thu Tuyết hết sức trân thành, hơn nữa dáng vẻ còn toàn tâm toàn ý vì hắn mà suy nghĩ, Lục Ly nghe xong hãi hùng khiếp vía. Không biết là Bạch Thu Tuyết đang thăm dò, hay là cố ý trêu đùa hắn.
Hắn đâu có ngốc, bày ra vẻ mặt tự nhiên đạo mạo mà từ chối:
- Thu Tuyết nàng đang nói gì vậy? Ta có được ba nàng đã là phúc lớn đầy trời, đâu có suy nghĩ nào khác. Ta chắc chắn sẽ không cưới thê nữa.
- Chưa nói đến chuyện cho chàng cưới thê nha.
Bạch Thu Tuyết mặt mày tươi cười, điềm đạm nói:
- Đây là muốn chàng nạp thiếp, chúng ta cũng rất thích hai nha đầu kia. Chủ yếu là... Ba người chúng ta không thể mang thai, cho nên bọn ta vẫn luôn suy nghĩ có nên để chàng nạp thêm vài tiểu thiếp, bằng không chúng ta không còn mặt mũi nào đi gặp người nhà họ Lục.
Bạch Hạ Sương nghe xong, trên mặt lộ ra chút hổ thẹn, cắn cắn môi nói:
- Tỷ tỷ nói có lý lắm, nếu phải nạp thiếp, thì cứ nạp luôn hai nha đầu kia đi. Hai nha đầu này bình thường hay đi theo ta, ta cũng yêu quý các muội ấy. Có điều... Phu quân chàng nạp thiếp rồi, không được có mới nới cũ không quan tâm đến bọn ta, nếu như có ngày đó, tỷ muội bọn ta sẽ chết cho chàng xem.
- Ách...
Lục Ly hơi xúc động, xem ra Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương đang thật lòng suy nghĩ cho hắn, chứ không phải đang thăm dò.
Trong lòng cảm động, ôm chặt hai nàng vào lồng ngực, hắn ôn nhu nói:
- Phu quân sao có thể có mới nới cũ? Tỷ muội hai nàng là người ta yêu thương nhất, sẽ mãi không chán ghét hai nàng. Việc mang thai không phải lỗi do các nàng, mà là do ta, ta sẽ suy nghĩ tìm biện pháp. Còn việc nạp thiếp, ta tuyệt đối không đồng ý, đời này có được các nàng, ta đã mãn nguyện lắm rồi.
- Phu quân!
Bạch Thu Tuyết thỏa mãn thở nhẹ một tiếng, duỗi hai tay ôm chặt lấy Lục Ly, vừa nãy nàng đúng là có thử thách lòng hắn. Đương nhiên nếu như Lục Ly có lòng, nàng sẽ làm thành toàn cho chàng, dù sao nàng lo lắng chuyện mang thai là do ba nàng có vấn đề.
Giờ khắc này nghe thấy Lục Ly nói kiên định như vậy, nàng không hiểu sao thấy rất cảm động. Với địa vị bây giờ và nhân phẩm của Lục Ly, sợ rằng tất cả danh môn tiểu thư trên khắp Đại địa Thần Châu đều sẽ động lòng ấy chứ? Dẫu sao gả cho Lục Ly cũng là gả cho nam tử ưu tú nhất ở Đại địa Thần Châu, gia tộc cũng sẽ một bước lên mây.
- Shhh..
Lục Ly khẽ thở ra một hơi, kỳ thực hắn không phải không động lòng, yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, Bát Nhã có tình ý với hắn sao hắn lại không biết? Vừa nãy lúc Bạch Thu Tuyết nói, hắn đã có chút dao động, nhưng mà cuối cùng vẫn cắn răng từ chối.
Bởi vì, hắn không muốn gánh vác quá nhiều nợ tình!
Hắn nhất định phải đi Thần Giới, phải đi tìm Lục Linh, Lục Linh là nữ nhân quan trọng nhất đời hắn, thậm chí còn hơn cả... Bạch Thu Tuyết, Bạch Hạ Sương và Khương Khởi Linh.
Hắn chắc chắn sẽ đột phá Thần cảnh, nhưng không chắc chắn có thể tìm thấy Lục Linh ở Thần Giới. Theo lời của đám Man Thần, Vu Thần, Tử Đế, hắn hiểu biết được một số chuyện ở Thần Giới, đối với Thần Giới hắn hết sức kính nể.
Thần Giới mênh mông vô biên, không biết rộng lớn đến mức nào, hắn đi Thần Giới có tìm được gia tộc của Lục Linh hay không vẫn là một ẩn số.
Hơn nữa Thần Giới lại vô cùng nguy hiểm, lão tổ Thủy Nguyên Giới chết tại Thần Giới, hai lão tổ Trần gia cũng chết tại Thần Giới, Hằng Đế cũng chết. Cường giả Thần Giới nhiều như mây, hễ không cẩn thận chọc phải nhân vật lớn sẽ chết không có chỗ chôn.
Mặt khác...
Hắn đi Thần Giới, Nhan Thiên Cương tuyệt đối sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế giết hắn, Dực Thần cũng sẽ tìm cách giết hắn. Kể cả Vu Thần, Man Thần, phỏng chừng biết hắn ở đó cũng sẽ tìm đến báo thù rửa hận. Dẫu sao đường đường là một vị Thần Linh lại bị một tiểu võ giả phàm nhân ép ký khế ước, đây là một chuyện quá đỗi mất mặt.
Cho nên con đường đi Thần Giới tìm kiếm Lục Linh, có thể nói mỗi bước đều gần kề cái chết. Hắn không sợ chết, nhưng hắn mà chết thì ba người Khương Khởi Linh sẽ phải thủ tiết, cả đời đau thương...
Lục Ly hiện tại cũng không dám chọc ghẹo Bát Nhã và Dạ Tiểu Tịch, muốn hai nàng tìm được người gả cưới, sinh con dưỡng cái, tiếp tục ở Đấu Thiên Giới sống trong an nhàn, tự tại.
Từ xưa đến nay, chữ tình hại chết người ta nhất, tình là thanh kiếm hai lưỡi, có thể khiến người ta hạnh phúc, cũng có thể hại người ta trầm lặng sống trong đau thương vô hạn, Tử Liên Nhi chính là một ví dụ điển hình.
Trong lòng Lục Ly đã âm thầm quyết tâm, sau này sẽ cố gắng không trêu chọc Bát Nhã và Dạ Tiểu Tịch, miễn cho hai nàng nhung nhớ gì đến hắn, khiến hai nàng đau khổ.