Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 1544 - Chương 1532: Cho Ta Một Cơ Hội

Bất Diệt Long Đế Chương 1532: Cho ta một cơ hội

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Lục Ly bay lên đỉnh núi, trên đỉnh núi có ngôi chùa cổ, nhưng từ lâu đã bị hoang phế, về sau có một tiểu gia tộc tu sửa lại, tuy không có hòa thượng, nhưng mang chút ý vị tích cổ.

Lục Ly đáp xuống đỉnh núi, tìm đường nhỏ đi hướng chùa cổ, hắn cũng không có vươn ra thần niệm, bởi vì từ xa đã ngửi được mùi nhang, biết trong chùa miếu có người, thật ra trong lòng hắn cũng đoán được là ai.

Đi vào chùa cổ, nhìn tường loang lổ và đá xanh lót đường, trong lòng Lục Ly không khỏi có chút buồn bã, thậm chí không muốn đi vào bên trong.

Tạm dừng một lúc, hắn vẫn là cất bước đi hướng bên trong. Ngoài chùa có cửa gỗ, hắn nhẹ nhàng đẩy mở, đập vào mắt là một bóng dáng yêu kiều quỳ trên bồ đoàn, một nữ nhân đang quỳ lạy phật.

Tượng phật rất cũ, nhiều chỗ tróc sơn, là một bức tượng Đại Tự Tại Bồ Tát, mơ hồ thấy trên mặt Bồ Tát có nét từ ái và uy nghiêm. Nữ nhân mặc áo tu màu trắng, tóc tơ rũ xuống sau lưng, eo rất mảnh, một bàn tay ôm trọn, giờ phút này bởi vì quỳ trên mặt đất, mông vêu hơi vễnh lên, cho người vô hạn mơ màng.

Chỉ thấy một bóng lưng, nữ nhân này là một mỹ nhân tuyệt thế, hơn nữa trên người nàng toát ra thiền ý nhè nhẹ, tăng thêm hơi thở xuất trần. Nếu có công tử trác táng thấy cảnh này, phỏng chừng lập tức sẽ tâm thần dập dờn.

Lục Ly nhìn một cái, ánh mắt tràn ngập kinh ngạc, bởi vì hắn vốn cho rằng là Bàn Nhược hoặc Dạ Tiểu Tịch, không ngờ rằng là một bóng lưng xa lạ, tuy rằng người này mặc áo tu màu trắng nhưng có mái tóc đen, Bàn Nhược luôn để đầu trọc.

Xuất phát từ sự tôn trọng với người khác, Lục Ly không có vươn ra thần niệm, chỉ yên lặng đứng, nhìn nữ tử lạy Bồ Tát.

Lạy chín lần, nữ nhân mới chậm rãi đứng lên, nàng lại lần nữa cúi người vái Bồ Tát, mới chậm rãi quay đầu lại, cùng Lục Ly nhìn nhau.

Mắt Lục Ly bỗng sáng rực, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc. Hắn nhìn thấy một thiếu nữ tuyệt sắc, thiếu nữ cỡ mười bảy, tám tuổi, lứa tuổi hoa chớm nở, trên người toát ra hơi thở thanh xuân.

Thiếu nữ tuy rằng mặc áo tu màu trắng nhưng số đo vừa người, tôn lên vóc dáng yểu điệu của nàng. Tuy rằng chỉ có mười bảy, mười tám tuổi nhưng thiếu nữ đã phát dục đầy đủ, chỗ nên nhô thì phình ra, chỗ nên hóp vào thì lõm vào, đặc biệt là khuôn mặt tinh trí tuyệt mỹ đó tựa như phấn điêu ngọc mài, nhìn khiến người hơi chói mắt.

Quan trọng nhất khí chất của nữ nhân này, có lẽ vì nhiều năm tu thiền, trên người nàng không dính mùi khói lửa, giống như một đóa sen trắng, thuần khiết vô cùng, xuất trần phiêu dật.

Đôi mắt đen láy của nữ nhân ngớ ngẩn nhìn Lục Ly, trong con ngươi dường như có muôn vàn lời muốn nói, ẩn chứa vô vàn tình cảm. Nếu như nói rất nhiều nữ nhân ánh mắt biết nói, có thể gợi tình. Vậy mắt của nữ nhân này làm người ta chìm đắm vào trong đó, không cách nào tự thoát ra.

Nữ nhân quả nhiên là người quen, Lục Ly không đoán sai, là Bàn Nhược. Nhưng ở trong đầu hắn thì Bàn Nhược là một tiểu ni cô, một tiểu nha đầu, giờ phút này để tóc dài, còn trưởng thành đại cô nương, khó trách hắn xem bóng lưng đều không nhận ra.

Trong suy nghĩ của hắn dường như đã mấy năm không gặp Bàn Nhược, năm nay nàng cũng đã mười bảy tuổi, mấy năm này là giai đoạn thân thể nữ nhân phát dục nhanh nhất, nữ lớn mười tám thay đổi nhiều quả nhiên có đạo lý.

Nhìn đôi mắt mang theo muôn vàn tình cảm của Bàn Nhược, Lục Ly trong một chốc không biết nên nói sao, chỉ có thể ngơ ngẩn đứng. Hắn nhớ lại lần đầu tiên gặp Bàn Nhược, khi đó ở Phật Sơn nàng còn là đứa trẻ bảy, tám tuổi, chui vào nhã các của hắn, ngọt ngào gọi hắn là ca ca.

- Lục ca ca!

Cuối cùng vẫn là Bàn Nhược lên tiếng trước, trong giọng nói cũng không có u oán cùng oán hận, âm thanh dịu nhẹ khiến người sinh lòng thương tiếc.

Nàng tạm dừng một lúc, ngớ ngẩn nhìn Lục Ly, hỏi:

- Ca ca còn nhận Bàn Nhược làm muội muội không?

- Nhận!

Chỗ mềm mại trong lòng Lục Ly bị chạm vào, phi thường kiên định nói:

- Bàn Nhược vĩnh viễn là tiểu muội muội của ta, Lục ca ca cả đời đều sẽ không chối bỏ muội!

Bàn Nhược cười ngọt ngào, nước mắt lặng lẽ rơi, làm Lục Ly nhìn mà lòng rung động, hắn rất khó chịu khi thấy nữ nhân rơi lệ.

Hắn cưỡng ép chính mình quay đầu đi, hắn sợ chính mình mềm lòng làm ra chuyện tổn thương Bàn Nhược, trong lòng hắn cũng hạ quyết tâm, tuyệt đối không thể mềm lòng, nếu không thì sẽ hại Bàn Nhược cả đời.

Bàn Nhược nhìn thấy Lục Ly quay đầu đi, trên mặt lộ ra đau thương, nàng lấy khăn tay ra lau nước mắt, cười gượng gạo nói:

- Lục ca ca, hôm nay Bàn Nhược mạo muội đến tìm ngươi, cũng không phải muốn dây dưa ngươi. Ta biết Lục ca ca có việc lớn muốn làm, Bàn Nhược sẽ không liên lụy ngươi, ta chỉ cầu ngươi đồng ý ta một việc.

Lục Ly nhướng mày, không có chần chừ, gật đầu nói:

- Muội nói đi, nếu ta có thể làm được thì tuyệt đối không đùn đẩy.

- Ừm!

Bàn Nhược cúi đầu, trầm tư giây lát, khi ngước đầu lên thì trong mắt một mảnh kiên nghị, nàng cắn răng nói:

- Ta biết Lục ca ca sắp đi Thần Giới, Bàn Nhược sẽ luôn cố gắng tu luyện, tranh thủ phi thăng đi Thần Giới. Ta muốn xin Lục ca ca là nếu Bàn Nhược phi thăng đi Thần Giới tìm được ngươi, ngươi có thể cho Bàn Nhược một cơ hội được không?

- A!

Nhìn đôi mắt kiên nghị của Bàn Nhược, tim Lục Ly rung lên. Không ngờ Bàn Nhược muốn theo hắn đi Thần Giới, muốn cả đời cố gắng thành Thần đi tìm hắn.

Đây là tình cảm đậm sâu đến mức nào?

Trong phút chốc Lục Ly không biết nên nói cái gì, trong lòng bất giác rất là cảm động, nhưng hắn vẫn khuyển nhủ:

- Bàn Nhược, muội hãy nghe ta nói, tuổi của muội còn chưa hiểu cái gì là tình yêu thật sự. Có lẽ muội chỉ là đơn phương thân thiết với ta, có lẽ có chút sùng bái, thật ra đây không phải là ái. Trên thế giới này có nhiều nam nhân tốt, muội hãy tiếp xúc nhiều rồi sẽ phát hiện dù thiếu một người thì thế giới vẫn tốt đẹp.

- Lời này ta thường nói với công tử tỏ tình với ta, Lục ca ca, nếu ngươi ghét bỏ Bàn Nhược thì cứ nói thẳng.

Bàn Nhược đùa cợt cười nói:

- Ta biết trên thế giới có nhiều nam nhân tốt, nhưng Bàn Nhược tu thiền, ta chỉ tin tưởng duyên phận.

Bình Luận (0)
Comment