Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Từ lần đầu gặp mặt ca ca thì ta cảm thấy ca ca và ta có duyên. Hoặc là Lục ca ca là kiếp của ta, không vượt qua kiếp thì ta định sẵn không cách nào thành Phật. Nếu không thể thành Phật, vậy nhập ma đi, đời này Bàn Nhược muốn nhập ma vì ngươi.
- Nhập ma vì ngươi? Thành ma vì ta?
Lục Ly ngượng ngùng vuốt sống mũi, không nói nên lời. Tiểu cô nương cố chấp vô cùng, quan trọng nhất là nàng tu thiền, nhận định rồi là cố chấp, e rằng cả đời đều không ra được.
Lục Ly nhìn qua Bàn Nhược, nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt kia, hắn nghĩ ra một cách vẹn toàn đôi bên, mở miệng nói:
- Được, Bàn Nhược, ta đồng ý với muội. Nếu muội có thể thành Thần thì có thể đi tìm ta. Nhưng muội phải đồng ý với ta một điều kiện, nếu ba mươi năm mà muội không cách nào thành Thần, vậy hãy hoàn toàn quên ta, ở Đại địa Thần Châu tìm một nam nhân gả đi, yên phận sống qua ngày.
- Tốt!
Bàn Nhược đồng ý ngay, nở nụ cười tươi rói, giống như đứa con nít được món đồ chơi mà mình thích. Nàng thâm tình chăm chú nhìn Lục Ly, suýt chút hòa tan hắn.
Bàn Nhược tạm dừng một lúc, nàng yếu ớt mở miệng nói:
- Lục ca ca, ta có thể ôm ngươi một cái không? Chỉ một cái thôi!
Lục Ly buồn cười, chủ động vươn ra hai tay ôm Bàn Nhược vào trong ngực, thân thể mềm mại run lên, hai tay gắt gao ôm Lục Ly.
Lục Ly vốn chỉ định nhẹ nhàng ôm nhau, lần này hai người thân thể hoàn toàn dán vào nhau, trước ngực Bàn Nhược mềm mại, mùi thơm từ cơ thể đều bị hắn cảm thụ rõ ràng.
Nửa nén hương sau, Bàn Nhược lưu luyến tách ra, nàng thâm tình nhìn Lục Ly nói:
- Lục ca ca, ta về đây, chúng ta giao hẹn rồi đó, gặp ở Thần Giới.
Nói xong Bàn Nhược xoay người rời đi, đi ra chùa miếu, giẫm chân sau nhẹ nhàng bay đi như cọng lông chim, ở giữa không trung quay đầu nhoẻn miệng cười, Lục Ly nhìn choáng váng.
- Ài.
Bàn Nhược rời đi, Lục Ly nhức đầu, từ xưa chữ tình dễ giết người, câu nói này quả nhiên không phải nói cho có.
Nếu là nữ nhân khác thì Lục Ly sẽ không đến gặp mặt, nhưng tiểu nha đầu đáng yêu như Bàn Nhược, sao hắn nỡ lòng nào tổn thương nàng? Vấn đề là nếu không nhẫn tâm thì có lẽ sẽ hại nàng cả đời.
Nếu hắn đi Thần Giới, không còn về nữa, Bàn Nhược cũng không cách nào thành Thần, có lẽ nàng sẽ vướng bận bi thương cả đời, cuối cùng buồn bực không vui rời đi nhân thế.
Thiên tư của Bàn Nhược rất tốt, tuy rằng mới mười bảy, mười tám tuổi nhưng đã đột phá Nhân Hoàng. Nhưng Nhân Hoàng cùng cảnh giới thành Thần cách biệt như trời với đất, đừng nói Nhân Hoàng, cũng đừng nói Địa Tiên, xem như là Hóa Thần đỉnh phong, ai có thể có nắm chắc thành Thần?
- Thôi mặc kệ!
Lục Ly lắc đầu vứt hết mấy chuyện nhức đầu này sang một bên. Có lẽ đây là duyên phận, ông trời đã định sẵn, hắn không cách nào thay đổi ý tưởng của Bàn Nhược, chỉ có thể thuận theo tự nhiên.
Về đến bờ hồ nhỏ, Lục Ly không nói điều gì, Bạch Thu Tuyết và Khương Khởi Linh cũng không hỏi. Tuy rằng Bạch Hạ Sương muốn hỏi thăm mấy câu, nhưng Bạch Thu Tuyết đã căn dặn, nàng cũng chỉ có thể coi như không có chuyện gì xảy ra.
Lục Ly mang theo ba người ở bên này mấy ngày, sau đó quyết định đổi chỗ, hắn tu luyện mấy ngày đều không có bất cứ tiến triển, không bằng đi những nơi khác.
Bốn người lại lần nữa khởi hành, một đường du sơn ngoạn thủy, ngắm đủ cảnh đẹp trong thiên hạ. Bốn người còn ở mấy ngày trong bộ lạc nằm trong rừng sâu núi thẳm, cảm thụ mùi vị lánh đời.
Hai tháng sau, bốn người bay đến một thành trì lớn, trông thấy cảnh tượng rất thảm liệt. Ngoài thành lớn có đại quân đang khai chiến, hai bên quân đội ít nhất đều có mấy vạn người, hơn nữa không thiếu cường giả Quân Hầu cảnh, mỗi bên có mấy Nhân Hoàng.
Phỏng chừng đại chiến đã được một khoảng thời gian dài, hai bên cộng lại chết trên một vạn người, ngoài thành thoạt trông chẳng khác gì địa ngục Tu La, rất là thê thảm.
Bạch Thu Tuyết, Bạch Hạ Sương nhìn thoáng qua thì sắc mặt tái nhợt. Khương Khởi Linh tuy rằng trước kia thấy nhiều trường hợp lớn, gần đây ít khi giết chóc, nhìn thấy trường hợp thảm liệt như vậy thì hơi không thích ứng
- Hưm?
Lục Ly sắc mặt trầm xuống, Đại địa Thần Châu phát sinh chiến sự lớn như vậy mà hắn chẳng biết chút gì? Là đám người Lục Chính Dương có sai sót hay vì có người cả gan làm loạn?
Vì đi chơi nên Lục Ly thay đổi bề ngoài, nhóm Khương Khởi Linh cũng hóa trang, còn đeo mặt nạ, Nhân Hoàng đều chưa chắc có thể tra xét được hình dáng của bọn họ.
Lục Ly thu lại hơi thở, cảnh giới của Khương Khởi Linh cũng cao, cho nên tuy rằng rất nhiều cường giả quét thần niệm qua lại không cách nào cảm ứng thực lực của bọn họ. Nhưng hơi thở của Bạch Thu Tuyết rất cường đại, bị người cảm ứng ra, Bạch Hạ Sương cũng đạt đến Quân Hầu cảnh đỉnh phong, xem như cường giả.
Một Quân Hầu cảnh bay tới, thái độ không tính đặc biệt bá đạo, chắp tay nói:
- Chư vị, chúng ta là người của Tây Duyên Sơn Triệu gia, đang tấn công thành Hỏa Diễm. Nếu chư vị đi ngang qua thì xin đừng nhúng tay, nhanh chóng rời đi.
- Tây Duyên Sơn Triệu gia?
Lục Ly nhìn hướng Khương Khởi Linh, Bạch Thu Tuyết, phát hiện hai người đều rất là mê mang, xem ra không phải gia tộc nổi tiếng gì. Nhưng nếu có Nhân Hoàng, hẳn là gia tộc lục phẩm hoặc thất phẩm.
Hắn trầm ngâm giây lát hỏi:
- Ta không quản các ngươi là Triệu gia hay Lý gia, tại sao vô cớ phát động chiến tranh? Còn chết nhiều người như vậy.
Trong ấn tượng của Lục Ly thì Đại địa Thần Châu hẳn là phi thường bình tĩnh, Lục gia trấn áp khiến không có thế lực nào dám làm bậy. Cùng lắm là lén lút đấu đá nhau, hiện tại xuất hiện chiến tranh quy mô lớn như vậy, muốn lật trời sao?
Lục Ly không biết Chấp Pháp Trưởng Lão để khu vực chính giữa làm nơi vô chủ, cho phép các đại gia tộc tranh đoạt. Trong khoảng thời gian này hắn đi chơi khắp nơi, không quan tâm ở hướng nào, nơi nào, không ngờ chạy đến chính giữa Đại địa Thần Châu, vừa lúc gặp phải hai gia tộc tranh đoạt địa bàn.
Quân Hầu cảnh phía đối diện nghe khẩu khí của Lục Ly bá đạo như vậy thì có chút nổi nóng, người này cho rằng hắn là ai?