Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Mọi người không cần hoảng, Lục Quảng Đình đại nhân ở Đào Hoa Nguyên gần đây, ta đã thông báo cho hắn, Lục đại nhân sẽ đến ngay!
Triệu gia và gia tộc phụ thuộc của Triệu gia thấy nhóm người Lục Ly khủng bố như vậy đều luống cuống, nghe lời của tộc vương Triệu gia thì yên lòng.
Bọn họ biết Lục Quảng Đình, đó là trưởng lão của Lục gia, nhóm Lục Ly dù cuồng, dù ngạo tới đâu thì đối diện Lục gia cũng phải nhận hèn.
Tộc vương Triệu gia rống lên như vậy cũng có ý muốn trấn Lục Ly, miễn cho hắn giết lung tung.
Lục Ly quả thực bị trấn, nghe nói Lục Quảng Đình sắp đến thì hắn không có tiếp tục ra tay, mặt không cảm xúc đứng yên, trong lòng cười nhạt.
Bởi vì Lục Ly đột nhiên tham gia vào, hai đại quân vốn đang chém giết đều không hẹn mà cùng ngừng lại. Triệu gia là bởi vì thế cục không rõ ràng, không dám tiếp tục công kích. Nhậm gia của thành Hỏa Diễm vốn không đánh lại Triệu gia, nếu tiếp tục chiến đấu nhất định là kết cục nhà tan cửa nát, hiện tại Lục Ly tham gia, bọn họ vui vẻ ngưng chiến.
Vèo!
Chốc lát sau, chỉ mất thời gian hai nén hương, mấy bóng người từ xa bay vọt tới, tổng cộng ba người, một Địa Tiên, hai Nhân Hoàng. Địa Tiên là một vị trung niên tướng mạo đường đường, vẻ mặt ngạo khí, phớt lờ xác chết nằm trên chiến trường, cũng không nhìn Lục Ly, nhưng khi quét qua ba người Khương Khởi Linh thì mắt hơi sáng ngời.
- Triệu Nhị!
Hắn mang người trực tiếp bay đến chỗ tộc vương Triệu gia, khuôn mặt uy nghi nhìn quét toàn trường một cái, hỏi thăm:
- Chuyện gì? Đưa tin cho bổn tọa làm cái gì?
- Xin lỗi, Lục đại nhân!
Tộc vương Triệu gia phi thường cung kính vái chào, theo sau chỉ hướng Lục Ly nói:
- Chúng ta đang chinh phạt Nhậm gia, vị công tử này mạo muội tham gia, hơn nữa nói chuyện không hợp trực tiếp giết trưởng lão của nhà ta. Tam đệ của ta mang người qua lý luận, còn nâng ra uy danh của đại nhân, bảo hắn đừng nối giáo cho giặc, nhưng hắn giết hết nhóm người của tam đệ, nha đầu kia còn chửi rủa uy danh của Lục đại nhân...
Tộc vương Triệu gia nói chuyện rất có kỹ xảo, chọc giận Lục Quảng Đình. Lục Quảng Đình còn chưa giận, hai thuộc hạ bên cạnh đã thay đổi sắc mặt.
Một người bay đến gần nhìn Lục Ly một lúc, hỏi:
- Ta là chấp sự ngoại đường của Lục gia, Lục Quảng Viễn, ngươi là ai? Đến từ gia tộc nào? Tại sao ở đây giết người lung tung?
Lục Quảng Đình vẫn không nói chuyện, ánh mắt nhìn chằm chằm Lục Ly và nhóm Khương Khởi Linh, sâu trong con ngươi lộ ra một chút nghi hoặc.
Lục Quảng Đình thấy nhóm Lục Ly hơi quen mắt, hắn không giao tiếp nhiều với nhóm Lục Ly, Khương Khởi Linh, nhưng ngẫu nhiên gặp mặt vài lần, bởi vậy tuy không nhìn thấu ngụy trang của họ, nhưng có chút nghi ngờ.
Lục Quảng Đình không liên tưởng đến thân phận thật của Lục Ly, bởi vì Lục Ly lần này đi ra ít khi gây chú ý, bên ngoài không biết, đều cho rằng Lục Ly đang bế quan trong Mộc Ngục. Lục Quảng Đình làm sao ngờ được Lục Ly chạy đến chỗ này, còn nhúng tay vào phân tranh giữa hai gia tộc lục, thất phẩm?
Lục Ly không thèm nhìn Lục Quảng Đình, nhìn thẳng vào Lục Quảng Viễn, hỏi:
- Cái gì gọi là ta loạn giết người? Ta mới giết vài người? Triệu gia tấn công thành Hỏa Diễm, nơi này đều đã chết trên vạn người, các ngươi mắt mù đều không thấy được? Đã chết trên vạn người nhưng mặc kệ, ta giết vài người, các ngươi lại muốn quản? Các ngươi làm trưởng lão và chấp sự Lục gia cái kiểu gì?
Lục Ly làm đệ nhất nhân Đấu Thiên Giới được một thời gian, ở địa vị cao lâu năm, trên người tự nhiên mang theo uy nghi của người bề trên.
Hắn giận dữ, mọi người thoáng chốc cảm giác áp lực uy áp như núi cao ập đến, khiến nhiều người không dám thở mạnh, trong một chốc toàn trường câm như hến.
Lục Quảng Viễn bị dọa, vừa rồi khí thế của Lục Ly khiến hắn cho rằng Lục Chính Dương đang răn người. Nhưng Lục Quảng Viễn phản ứng rất nhanh, bởi vì Lục Ly nói sai.
Nơi này đã chết nhiều người như vậy, nhưng không liên quan gì với Lục gia, bởi vì nơi này là nơi vô chủ.
Chấp Pháp Trưởng Lão đại biểu Thí Ma Điện ra thông báo, nhận định nơi này là nơi vô chủ, khai chiến ở đây là hợp pháp.
Chẳng những hợp pháp, các đại gia tộc không được tham gia, không thể thiên vị bất cứ bên nào. Cho nên Lục Ly chỉ trích bọn họ mắt mù, rõ rành rành là kiếm chuyện.
Lục Quảng Viễn họ Lục, tự nhiên cũng là con cháu của Lục gia, chẳng qua là chi thứ. Cấp bậc như chấp sự không có tư cách gặp mặt Lục Ly, chỉ có thể từ xa mơ hồ nhìn một cái.
Cho nên hắn tự nhiên không thể nào nhận ra Lục Ly, sau khi tỉnh ngộ lại thì giận tím mặt. Tiểu tử này là ai? Khẩu khí lớn như vậy? Làm hắn bị sợ luôn? Lục Quảng Viễn thấy Lục Ly phi thường xa lạ, tuyệt đối không phải công tử nổi tiếng trong tứ đại gia tộc, càng không phải là công tử của Lục gia, nếu không thì chắc chắn hắn đã biết mặt.
- Thật can đảm!
Nhẫn trong tay Lục Quảng Viễn lóe sáng, xuất hiện một thanh trường kiếm, nổi giận đùng đùng nói:
- Tiểu tử này, cho ngươi một lần cơ hội, lập tức quỳ xuống. Mặt khác báo cho gia tộc của ngươi, kêu trưởng bối trong gia tộc của ngươi lại đây, nếu không thì dưới kiếm của bổn tọa, ngươi chết vô ích!
- Hi hi hi!
Bạch Hạ Sương ở phía sau nghe buồn cười, chấp sự của Lục gia hỏi thăm đệ nhất nhân Lục gia đến từ gia tộc nào? Hơn nữa muốn cho Lục Chính Dương lại đây? Xem tình huống, nếu Lục Ly không biểu lộ thân phận, hôm nay sẽ là gà nhà bôi mặt đá nhau.
Bạch Hạ Sương cất tiếng cười khiến Lục Quảng Đình trong lòng hơi giật nảy mình. Tình huống như vậy mà Bạch Hạ Sương còn cười được? Nữ nhân bình thường gặp phải loại sự tình này đã sớm dọa ngớ ngẩn? Nếu Bạch Hạ Sương đầu óc không có vấn đề thì chắc chắn là nàng có chỗ tự tin?
Lục Quảng Đình bỗng nhìn về phía Lục Ly, thần niệm cũng tra xét rõ ràng, khi hắn thấy mái tóc trắng của Lục Ly thì trong lòng đột nhiên run lên.
Đại địa Thần Châu có nhiều người tóc bạc, một số chủng tộc đặc biệt có đủ loại màu tóc. Nhưng bá khí trên người Lục Ly, cùng với uy áp phát ra khi vừa rồi nói chuyện, khiến Lục Quảng Đình trong lòng có loại dự cảm không may.