Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lục Ly vận dụng súc cốt thuật, tuy Lục Quảng Đình có cảnh giới Địa Tiên nhưng không thể tra xét rõ ràng. Hắn chỉ có thể cảm ứng hơi thở của Lục Ly, phát hiện hơi thở của Lục Ly như biển, sâu không lường được, hắn là cảnh giới Địa Tiên mà không thể cảm ứng ra.
- Giết!
Trẻ tuổi như vậy, thực lực sâu không lường được, đầu bạc, còn có khí thế như vậy, toàn bộ Đại địa Thần Châu chỉ có một người. Ban đầu Lục Quảng Đình không hề liên tưởng đến Lục Ly, giờ phút này càng nhìn càng thấy giống.
Bên kia, Lục Quảng Viễn có chút không kiên nhẫn, đang định ra tay lại thì cảm giác phía sau ánh sáng trắng chợt lóe, một bàn tay to bỗng vỗ vào gáy của hắn, đánh bay hắn.
- A!
Tộc vương và cường giả Triệu gia, vô số quân sĩ ở bên dưới trợn tròn mắt. Bọn họ nhìn thấy Lục Quảng Đình nhúc nhích, vốn cho rằng muốn xuống tay với Lục Ly, nào ngờ một chưởng đánh bay Lục Quảng Viễn.
- Lục ca?
Lục Quảng Viễn đột nhiên bị tập kích, vốn giận tím mặt, xem rõ ràng là Lục Quảng Đình thì kiềm nén tức giận trong lòng.
Trong mắt Lục Quảng Viễn tràn ngập kinh ngạc bò dậy nhìn Lục Quảng Đình, dò hỏi:
- Sao ca...
- Ngậm miệng!
Lục Quảng Đình lạnh giọng răn dạy một câu, theo sau cung kính ở giữa không trung quỳ một gối xuống nói:
- Quảng Đình kính chào Ly thiếu gia.
Xôn xao!
Toàn trường một mảnh xáo động, Lục Quảng Đình chính là Địa Tiên, còn là trưởng lão của Lục gia, là nhân vật lớn đứng đầu nhất của đệ nhất gia tộc, vậy mà hắn quỳ xuống trước một thanh niên? Nhiều người hỗn độn trong gió, cảm giác đầu có chút phản ứng không kịp.
- Ly... Ly thiếu gia?
Lục Quảng Viễn và một chấp sự Lục gia khác giật mình tỉnh lại, người có thể khiến Lục Quảng Đình quỳ xuống, còn xưng hô là ‘Ly thiếu gia’, toàn bộ Đại địa Thần Châu chỉ có một người, Lục Ly.
Bùm!
Lục Quảng Viễn ở bên dưới lập tức thân thể run rẩy quỳ trên mặt đất, một chấp sự khác cũng bay xuống, nặng nề quỳ xuống, vẻ mặt khủng hoảng.
Đám trưởng lão, chấp sự ở trong Lục gia sợ nhất không phải núi dựa Chấp Pháp Trưởng Lão, cũng không phải Lục Chính Dương tính cách cứng nhắc, càng không là Ngũ Thái Công, mà là Lục Ly.
Bởi vì Chấp Pháp Trưởng Lão mặc kệ việc của Lục gia, Lục Chính cay nghiệt cứng nhắc với người, nhưng người già mềm lòng, nhiều lúc cho dù làm sai cũng sẽ không phạt nặng. Ngũ Thái Công càng là người tốt, ba phải.
Lục Ly không có nhiều tình cảm với Lục gia, năm xưa Lục gia làm hắn lạnh lòng, cho nên Lục Trảm Thiên, Lục Phong Vân rơi vào trong tay của hắn, cuối cùng đều không có kết cục tốt.
Quan trọng nhất là Lục Ly hiện tại là đệ nhất nhân Đấu Thiên Giới, mệnh lệnh của hắn thì dù là Lục Chính Dương cùng Ngũ Thái Công, Chấp Pháp Trưởng Lão đều sẽ không phản bác.
Nếu Lục Ly lần này thấy nhóm Lục Quảng Đình gai mắt, dù không trực tiếp đập chết, kêu bọn họ cuốn gói khỏi Lục gia thì bọn họ tàn đời.
Đặc biệt là Lục Quảng Viễn, giờ phút này đều suýt chút tè ra quần, may mắn Lục Quảng Đình một chưởng đánh bay hắn, chứ nếu hắn ra tay với Lục Ly, cho dù Lục Ly không đánh chết hắn, về đến Lục gia thì hắn trăm phần trăm bị phạt nặng.
Nếu bị nhận ra, Lục Ly cũng không muốn giấu đầu lòi đuôi, trên người của hắn lấp lánh ánh sáng trắng, cơ bắp mấp máy, vóc dáng trở nên cao lớn một ít, khuôn mặt cũng càng thêm anh tuấn mấy phần, khôi phục hình dáng vốn có.
Mỗi người đều biết bộ dạng này, vì tranh của Lục Ly đã dán khắp các thành trì, nhiều người nhớ kỹ khuôn mặt của hắn.
Bùm bùm bùm!
Từng nhóm người quỳ xuống, tộc vương và các cường giả của Triệu gia trong lòng khủng hoảng tới cực điểm, bọn họ không thể ngờ thanh niên này là đệ nhất nhân của Đấu Thiên Giới.
- Bái kiến Lục điện chủ, Lục điện chủ vạn phúc kim an!
Thành chủ thành Hỏa Diễm mừng rỡ như điên, quỳ xuống, mang người lớn tiếng rống lên, có loại nước mắt lưng tròng.
Bọn họ vốn cho rằng lần này thành Hỏa Diễm xong rồi, Nhậm gia bọn họ cũng sẽ bị diệt tộc, lại không ngờ rằng Lục Ly đột nhiên xuất hiện, còn ra tay giúp gia tộc bọn họ?
- Bái kiến Lục điện chủ, Lục điện chủ vạn phúc kim an!
Đám người rống to theo, trong mắt đều là cuồng nhiệt, mặc kệ là người của Nhậm gia hay Triệu gia đều háo hức. Dù sao bọn họ có duyên được tận mắt thấy Lục Ly một lần, đây chính là vinh diệu to lớn.
- Lục Quảng Đình đi theo ta!
Lục Ly không nói gì, mặt không cảm xúc xoay người bay ra sau, Lục Quảng Đình vội vàng đứng lên đi theo. Nhìn thấy ba người Bạch Hạ Sương đi theo, hắn vội cười nịnh nọt. Ba người dùng báu vật cải trang giả dạng, nhưng Lục Quảng Đình vẫn đoán được thân phận của các nàng.
- Hừm hừm!
Bạch Hạ Sương hừ lạnh mấy tiếng, có chút bất mãn, nhưng Lục Ly ở đây, nàng sẽ không lắm miệng.
Lục Ly mang theo mọi người bay ra trăm dặm, lạnh lùng xoay người nhìn Lục Quảng Đình hỏi:
- Nói đi, chuyện gì thế này? Nếu khiến ta không hài lòng thì ngươi biết hậu quả rồi đấy.
- Vâng vâng!
Lục Quảng Đình vẻ mặt khủng hoảng quỳ xuống, thẳng thắn khai:
- Ly thiếu gia, ta có tội, ta nhận tội. Triệu gia tặng cho ta mấy chục ức huyền tinh, muốn ta làm núi dựa của bọn họ. Để khi bọn họ tấn công thành trì mở rộng thế lực thì ta không cần ra tay, chỉ cần bảo chứng quy tắc của nơi vô chủ là được. Nếu có đại gia tộc khác chèn ép bọn họ, ta ra mặt làm chỗ đứng là được, ta vì một phút tham lam, nghĩ rằng dù sao không phá hư quy tắc nên đã đồng ý.
- Nơi vô chủ, quy tắc?
Lục Ly vẻ mặt không hiểu ra sao, ánh mắt nhìn qua Khương Khởi Linh, Bạch Thu Tuyết, Bạch Hạ Sương. Tỷ muội Bạch Thu Tuyết, Bạch Hạ Sương hoang mang, chỉ có Khương Khởi Linh ra chiều đăm chiêu.
Bạch Thu Tuyết, Bạch Hạ Sương không bao giờ quản việc ở Đại địa Thần Châu, bởi vì Bạch gia hiện tại nhân khẩu không nhiều, có Yên phu nhân ở, không cần bọn họ bận tâm. Cho nên họ hoàn toàn không nghe về nơi vô chủ. Khương Khởi Linh thì khác, bởi vì nàng là tộc vương của Khương gia.
Tuy rằng Khương Khởi Linh không thích quản việc của Khương gia, nhưng rất nhiều chuyện nàng vẫn có thể thu được một ít tin tức, nàng loáng thoáng nghe nhắc tới nơi vô chủ.
Cho nên Khương Khởi Linh đá lông nheo với Lục Ly, nhưng không nói chuyện.