Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 1549 - Chương 1537: Lại Lần Nữa Buông Xuống

Bất Diệt Long Đế Chương 1537: Lại lần nữa buông xuống

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Lục Ly là người thông minh tuyệt đỉnh, đầu óc xoay một vòng liền loáng thoáng hiểu được.

Hắn hỏi:

- Cái gì là nơi vô chủ, giải thích rõ.

- Ly thiếu gia không biết?

Lục Quảng Đình hơi kinh ngạc, lại không dám hỏi nhiều, lập tức giải thích về thông báo của Thí Ma Điện, theo sau còn bổ sung mấy câu:

- Hiện tại nơi vô chủ là địa bàn rất nhiều gia tộc tranh đoạt, đánh nhau khắp nơi. Hơn nữa trong tứ đại gia tộc rất nhiều trưởng lão lặng lẽ nâng đỡ chính thế lực của chính mình, tuy không định hoàn toàn kiểm soát, nhưng đều muốn chia một ít chỗ tốt. Hơn nữa, những thế lực mới nổi lên âm thầm khống chế cũng không đến mức xuất hiện hỗn loạn lớn, Ly thiếu gia, Triệu gia tìm ta cũng không phải khiến ta ra tay giúp đỡ, mà là trong tình huống có gia tộc khác ra mặt thì ta đứng ra, bọn họ mới không phải e ngại ba đại gia tộc khác chèn ép. Đương nhiên... trong việc này ta vẫn có lỗi, xin Ly thiếu gia trách phạt.

Lục Quảng Đình rất thông minh, tuy rằng biện giải mấy câu, nhận tội cũng dứt khoát, làm bộ dạng mặc cho Lục Ly xử trí.

Cơn giận trong lòng Lục Ly hơi dằn xuống, lúc trước hắn nổi nóng như vậy là vì không biết về nơi vô chủ, còn tưởng là trưởng lão của Lục gia vì ích lợi của bản thân trợ giúp một gia tộc tấn công gia tộc khác, vô cớ dấy lên chiến sự.

Nếu là ý của Chấp Pháp Trưởng Lão thì Lục Ly không có nhiều mâu thuẫn. Hơn nữa hắn cẩn thận suy nghĩ một hồi liền hiểu thâm ý của Chấp Pháp Trưởng Lão, hắn là đặt nền móng cho Lục gia, luôn mang đến cảm giác nguy cơ và khiêu chiến cho Lục gia, cũng cho Đấu Thiên Giới một ít sức sống.

Nghĩ đến nơi vô chủ, Lục Ly nhớ đến Ma tộc, Vũ tộc, Man tộc, Vu tộc. Năm đó Đấu Thiên Đại Đế rõ ràng có thể hủy diệt bốn tộc, cuối cùng không có chém tận giết tuyệt, có lẽ cũng là vì cho nhân tộc một ít áp lực, khiến cường giả nhân tộc không ngừng vươn lên, thế hệ sau càng mạnh hơn thế hệ trước.

Nếu khai chiến không phải vì lý do không chính đáng, Lục Ly tự nhiên sẽ không trách cứ Lục Quảng Đình âm thầm chống lưng cho Triệu gia.

Nước quá trong ắt không có cá, Lục Ly hiểu đạo lý này, gia tộc lớn không thể tránh khỏi xuất hiện một ít bại hoại. Chỉ cần không thương tổn gốc rễ của Lục gia, chỉ cần không phải đại gian đại ác, Lục Ly trên cơ bản sẽ không quản, trừ phi chọc vào người bên cạnh hắn giống như Lục Trảm Thiên đã làm.

Còn về việc Lục Quảng Viễn đụng chạm Lục Ly thì hắn càng không để bụng, một người ở vị trí nào thì sẽ có lòng dạ như thế. Nếu Lục Ly lòng dạ hẹp hòi thì chắc chắn không thể giành được thành tựu như ngày nay.

Hắn suy nghĩ một hồi vẫn quyết định cảnh cáo Lục Quảng Đình một chút, tránh cho bọn họ làm loạn, hắn lạnh giọng mở miệng nói:

- Việc này tự ngươi về tìm Ngũ Thái Công lĩnh tội, khiến Ngũ Thái Công truyền lời của ta, ta đồng ý về nơi vô chủ, nhưng tứ đại gia tộc tốt nhất đều đừng âm thầm nhúng tay, tra ra ai là ta xử kẻ đó! Mặt khác... thông báo nơi vô chủ, chém giết thì được, nhưng tuyệt đối không thể ngộ sát bình dân, một khi phát hiện lập tức giết hết bộ tộc làm lỗi!

- Rõ!

Lục Quảng Đình vội vàng cung kính vái, trong lòng thở phào một hơi. Lục Ly không có trực tiếp trách phạt, xem ra định xử lý nhẹ, trở lại bị gia tộc xử phạt một chút, không đến mức mất luôn vị trí trưởng lão.

- Đi đây!

Nếu đã làm rõ chỉ là hiểu lầm, Lục Ly sẽ không nhúng tay vào việc ở đây nữa, nơi vô chủ dù cho chết nhiều người hơn nữa thì hắn cũng mặc kệ.

Thí Ma Điện đã ra thông báo, gia tộc nếu không có thực lực thì không cần ở lại nơi vô chủ, hoặc là dứt khoát thần phục đại gia tộc. Muốn được đến ích lợi, rồi lại không muốn liều mạng, trên thế giới làm gì có chuyện tốt như vậy?

Hơn nữa khai chiến, chỉ có võ giả chết, Lục Ly không để bụng. Đường võ đạo, từng bước sát khí, muốn nghịch thiên sửa mệnh thì đừng sợ chết, phải có giác ngộ sẽ chết.

Kẻ giết người, rồi sẽ bị người giết, đây là chân lý vĩnh hằng không thay đổi.

Lục Ly mang theo ba người quay đầu rời khỏi, cảnh giết chóc không đẹp đẽ gì. Lần này hắn đi ra là cùng ba người đi chơi chứ không phải đến xem giết người.

Hắn mang theo ba người hướng tới phương nam, một đường truyền tống, bốn người đến Hải Châu ở phương nam. Lục Ly chưa đến bên này, nhóm Khương Khởi Linh cũng chưa tới bao giờ, cư ngụ ở đây đều là chủng tộc đặc biệt, có phong tình dị vực.

Quả nhiên bên này cảnh vật khác đối phương với Trung Châu, thời tiết đặc biệt nóng, thường có sấm và mưa, cảnh vật khác hoàn toàn với bên Trung Châu.

Bốn người tìm một đảo biển, bên này có một bộ lạc, nhiệt tình mà lại hiếu khách. Tuy nhóm Lục Ly là người từ ngoài đến, nghe giọng nói không phải người Hải Châu, nhưng người trong bộ lạc vẫn rất nhiệt tình.

Cô nương ở đây ánh mắt nóng bỏng nhìn Lục Ly, nam nhân ở đây cũng nhìn Khương Khởi Linh, Bạch Thu Tuyết, Bạch Hạ Sương đắm đuối, dù sao ai đều có lòng thích cái đẹp.

Lục Ly dựng một nhà gỗ ven biển bên ngoài bộ lạc, cho tù trưởng bộ lạc một ít huyền thạch, chuẩn bị ở đây định cư mấy tháng, chuyên tâm tham ngộ Chân Ý Đồ.

Nơi này rời xa Trung Châu phồn hoa, càng giống như một nơi thế ngoại đào nguyên. Khương Khởi Linh, Bạch Thu Tuyết, Bạch Hạ Sương rất là vui vẻ, chủ yếu là mỗi ngày có Lục Ly làm bạn, ba người rất là thỏa mãn.

Vẫn như cũ, ban ngày Bạch Hạ Sương xuống biển bắt cá chơi, kiếm một ít hải sản trở về. Bạch Thu Tuyết phụ trách kiếm chút thức ăn, Khương Khởi Linh hỗ trợ, Lục Ly phụ trách ăn. Đến chạng vạng, bốn người tản bộ ven biển, cùng ngắm mặt trời hoàng hôn chậm rãi rơi xuống biển, buổi tối bốn người ôm nhau ngủ, cuộc sống dễ chịu hơn thần tiên.

Điều duy nhất khiến Lục Ly có chút đau đầu là việc dung hợp Chân Ý Đồ.

Ở trên đảo hơn ba tháng nhưng hắn không có một chút manh mối, hắn biết việc này không thể sốt ruột, nhưng vẫn khó tránh có chút ưu sầu.

Lục Ly buồn rầu về Chân Ý Đồ, Khương Khởi Linh, Bạch Thu Tuyết, Bạch Hạ Sương thì rầu lo phần bụng, chuyến đi này đã gần một năm.

Bình Luận (0)
Comment