Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Nhan Chân ngửa mặt lên trời gầm rống, trong âm thanh đều là vô tận bi thống cùng nổi giận, xen lẫn một chút hối hận, hối hận quyết định sai lầm của chính mình. Cho dù lần này hắn có thể cướp được Thiên Tà Châu, Nhan gia cũng tổn thất quá lớn.
- Giết, giết, giết!
Nhan Chân ánh mắt dần dần trở nên đỏ máu, vừa lúc bên dưới có một tiểu thành, có rất nhiều người màu đen một sừng. Tuy bọn họ không làm gì, nhưng Nhan Chân tùy tay ngưng tụ các đại thủ ấn liên tục vỗ xuống dưới, giờ phút này chỉ có giết chóc mới vơi bớt cơn giận trong lòng Nhan Chân, mới giảm bớt áy náy và hối hận của hắn.
Một Hóa Thần đỉnh phong ra tay thì sao người màu đen một sừng trong tiểu thành trốn thoát được? Từng mảnh thành bảo trong thành trì bảo bị san thành đất bằng, vô số người màu đen một sừng vô tội hóa thành thịt nát, chết không toàn thây.
- Lục Ly!
Sau khi san bằng tiểu thành, đánh chết tất cả người trong thành, Nhan Chân hai mắt đỏ máu nhìn Thiên Tà Châu ở phương xa, nói:
- Ngươi chờ đấy, bổn tọa sẽ tự mình ra tay san bằng tất cả thành trì của Đấu Thiên Giới các ngươi, giết con dân Đấu Thiên Giới các ngươi!
- Đánh chết con dân Đấu Thiên Giới? Hừm hừm!
Lục Ly hừ lạnh một tiếng, ra lệnh cho Thần Thi:
- Công kích Nhan Chân, cướp đoạt thần binh của hắn!
Thần giáp của Nhan Chân rất mạnh, trong thời gian ngắn Thần Thi chắc chắn không cách nào dễ dàng phá vỡ, tương tự, phòng ngự của Thần Thi càng nghịch thiên, công kích của Nhan Chân không cách nào khiến Thần Thi nhận được chút thương tổn.
Cho nên chỉ cần liên tục công kích, Lục Ly không tin Nhan Chân sẽ không nhận được thương tổn, nếu có thể đánh chết Nhan Chân, thu thần binh, thần giáp vào tay thì Lục Ly giàu rồi.
Thần Thi cắt qua không gian mà đi, lao nhanh về phía Nhan Chân. Nhan Chân cười nhạt nhìn Thần Thi, trong tay thần binh ánh sáng lấp lánh, bên trong mơ hồ có khí hồn thần bí chuyển động, thoạt trông khiếp hồn người.
- Phá Thiên Kích!
Nhan Chân rống to một tiếng, lưỡi nhọn của thần binh sáng lên, vách một vệt sáng chói mắt giữa không trung. Cảm giác bởi vì lưỡi nhọn quá sắc bén mà rạch phá bầu trời. Cảm giác không giống như đang xé rách hư không mà chỉ đơn thuần vạch một đường màu trắng trên hư không.
Bùm!
Thần binh một đường phá vỡ hư không, chém mạnh vào Thần Thi, tia lửa bắn ra, cơ thể Thần Thi thụt lùi trăm trượng. Lần này cần cổ không đầu hiện ra một vệt mờ, nhưng chỉ là một vệt mờ, cực kỳ khó làm rách da Thần Thi.
- Đây là Thần Thi cấp bậc gì?
Nhan Chân con ngươi co rút, thầm giật mình, nó tuyệt đối không phải Thần Thi của Thần Linh bình thường, dù là xác chết của đại năng Thần Giới cũng không mạnh đến mức này. Dù sao Thần Linh sống có lẽ phòng ngự rất cường đại, chết đi thì chỉ là xác chết, đơn thuần mạnh bằng thể xác.
- Đi!
Nếu không cách nào hủy đi Thần Thi, hắn tự nhiên sẽ không lãng phí thời gian, thân thể của hắn cấp tốc bay đi, hướng tới chỗ Thiên Tà Châu có Lục Ly, Nhan Chân muốn thử xem có thể phá vỡ Thiên Tà Châu được không.
Vèo!
Thần Thi nhanh chóng đuổi theo, đột nhiên đánh vào lưng Nhan Chân. Thần giáp của Nhan Chân rực sáng chói lòa, cơ thể chỉ bị đánh bay ra mấy chục trượng. Nhan Chân vẫn bình tĩnh như không tiếp tục bay đi, dường như chỉ bị đẩy một cái.
- Lợi hại!
Lục Ly ở gần đó, thần niệm tra xét đến cảnh này âm thầm cảm khái, Nhan Chân có Thần Khí quả nhiên là tồn tại vô địch. Trong Cửu Giới cơ hồ không ai có thể đánh chết hắn, cho dù đột phá Thần Linh phỏng chừng cũng rất khó đánh chết hắn.
Ầm ầm ầm!
Thần Thi không ngừng đuổi theo kịp Nhan Chân, liên tục oanh kích Nhan Chân, nhưng mỗi lần đều chỉ có thể dẫn tới thần giáp rực sáng chói mắt, mỗi lần chỉ có thể đánh bay Nhan Chân, đừng nói làm hắn hộc máu, biểu cảm trên mặt không thay đổi nhiều.
Nhan Chân nhanh chóng đến gần Thiên Tà Châu, huơ thần binh chém mạnh vào Thiên Tà Châu. Tuy Thiên Tà Châu không nhúc nhích một ly, nhưng ánh sáng xanh lấp lánh, rõ ràng nhận được trọng kích.
- Khủng bố!
Lục Ly cảm nhận năng lượng của Thiên Tà Châu bị tiêu hao, âm thầm cứng lưỡi, một kích này sức lực tuyệt đối vượt trên mười Hóa Thần đỉnh phong hợp sức một kích. Nếu liên tục bị Nhan Chân oanh kích, Thiên Tà Châu không chịu đựng nổi nửa năm, hoặc thời gian rút ngắn hơn nữa.
Xoẹt xoẹt!
Lục Ly không khống chế Thiên Tà Châu bay đi trốn, hắn muốn so sự kiên nhẫn với Nhan Chân, dù sao Thiên Tà Châu ít nhất có thể chống cự từ ba tháng trở lên, hắn không tin Nhan Chân có thể chống cự Thần Thi Thần Thi oanh kích ba tháng.
Xoẹt!
Nhan Chân không ngừng chém ra thần binh, tựa như tia chớp một đao lại một đao chém vào Thiên Tà Châu, một giây có thể chém ra hơn mười đao, Thiên Tà Châu ánh sáng lấp lánh không ngừng, năng lượng cấp tốc tiêu hao.
Ầm ầm ầm!
Thần Thi đuổi theo, huơ thiết quyền một đấm lại một đấm đánh vào người Nhan Chân, nhưng mỗi lần đều chỉ có thể đánh lui Nhan Chân. Nhan Chân xoay người, trở tay lại mãnh liệt chém ra hơn mười đaovào Thiên Tà Châu.
Bùm bùm bùm!
Ầm ầm ầm!
Hai bên ngươi qua ta lại, dường như ai cũng không muốn buông bỏ, mỗi lần Nhan Chân bị đánh bay liền vạch một đường cong tới gần Thiên Tà Châu, chém ra hơn mười đao Thần Thi đuổi theo đến gần một lần nữa đánh lui Nhan Chân.
Thần Thi dù gì là xác chết, tính linh hoạt không mạnh, chỉ có thể máy móc truy sát Nhan Chân, không hiểu chiến thuật. Lục Ly khó mà hạ mệnh lệnh, chỉ có thể khiến Thần Thi tự mình công kích Nhan Chân.
- Thần Thi, nghĩ biện pháp cướp đoạt thần binh trong tay Nhan Chân.
Lục Ly thông qua liên kết tinh thần ra lệnh cho Thần Thi. Nếu có thể cướp đi thần binh kia, Nhan Chân tương đương với cọp không răng, trừ phòng ngự nghịch thiên ra chẳng khác gì một Hóa Thần đỉnh phong bình thường.
Đáng tiếc...
Thần Thi không thông minh giống như người sống, mấy lần muốn chộp lấy thần binh của Nhan Chân, nhưng Nhan Chân thu thần binh vào không gian giới chỉ, Thần Thi máy móc đứng yên, không biết công kích.
Thần Thi không có linh hồn chẳng khác gì con rối bằng đá, chỉ biết cứng nhắc chấp hành mệnh lệnh của Lục Ly, hoàn toàn không biết chuyển đổi. Lục Ly chỉ huy mấy lần đành từ bỏ, khiến Thần Thi liên tục công kích Nhan Chân.