Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Ha ha!
Lục Ly nhận được tin tức nhưng không nóng vội, hắn muốn để Nhan Chân bận rộn một thời gian trước, đợi lát nữa sẽ đến phá hoại hành động của hắn, để hắn phí công nhọc sức.
Hắn khống chế Thiên Tà Châu chậm rãi bay đi, bay tận năm canh giờ mới đến gần chỗ đó. Hắn thả Thần Thi ra, khống chế Thần Thi bay thẳng về phía trước, còn hắn cưỡi Thiên Tà Châu đuổi theo.
Rầm rầm rầm!
Không bao lâu, phía trước nghe thấy từng tiếng nổ oanh tạc, Lục Ly dùng thần niệm quét tới Nhan Chân, hiện tại hắn đang bắn phá liên tục một vị trí không gian, bề mặt rất rộng lớn.
- Thần Thi, đi công kích kẻ trước mặt!
Lục Ly ra lệnh, Thần Thi hóa thành một vệt sáng vụt tới, chớp mắt đã đến gần Nhan Chân.
- Hử?
Lúc thần niệm của Lục Ly dò xét tới, Nhan Chân đã có phát giác, đến khi hắn phóng tầm mắt sang bên này, đã thấy Thần Thi gần tới. Hắn giận tím mặt, vì để mở ra hàng rào không gian cần phải công kích không gian liên tục không ngừng nghỉ, nếu như ngừng, không gian sẽ tự động khép lại, vài canh giờ bắn phá vừa nãy coi như đi đời nhà ma.
Ầm!
Tốc độ của Thần Thi quá nhanh, Nhan Chân thất thần trong chốc lát, Thần Thi đã đánh một quyền lên người hắn, khiến hắn bị đánh bay ra mười mấy trượng.
- Lục Ly, ta hấp diêm ông nội ngươi!
Nhan Chân đã mấy trăm tuổi, thường rất ít khi buột miệng chửi tục, lần này không thể kìm nén được lửa giận trong lòng. Hắn nhìn thấy không gian nhanh chóng khép lại, cũng không biết làm sao. Bởi vì Thần Thi lại vọt tới, với tốc độ của hắn căn bản không tài nào né tránh, chỉ đành vung Thần binh lên đột ngột bổ về phía Thần Thi.
Ầm!
Thần Thi bị đánh lui mười mấy trượng, đồng thời hắn cũng lại bị phản lực đẩy lùi, mà lỗ hổng không gian bên kia bị hắn bổ vào đã nhanh chóng khép lại.
Ầm ầm ầm!
Thần Thi liên tục bắn tới mạnh mẽ, hắn căn bản không có thời gian đi bắn phá lỗ hổng không gian, chỉ có thể trơ mắt nhìn lỗ hổng không gian biến mất, năm canh giờ của hắn đã bị lãng phí vô ích.
- Được rồi, Thần Thi, kết thúc nhiệm vụ rồi, chúng ta đi!
Giọng nói của Lục Ly từ xa vang vọng đến, khiến Nhan Chân tức suýt phun ra máu. Hắn muốn truy sát Lục Ly, nhưng Thần Thi đã bay đi nhanh chóng, mang theo Thiên Tà Châu biến mất ở bầu trời phía xa...
- Lục Ly, ta...
Nhan Chân chửi ầm lên vài tiếng, nhưng hiện tại không biết làm sao, chỉ có thể làm nổ tung một ngọn núi gần đó. Hắn đứng trên không trung một hồi, có chút đau đầu, bây giờ hắn tiến lùi đều khó.
Chết bốn Hóa Thần điên phúc, nguyên khí Nhan gia thương tổn nghiêm trọng, nỗi giận đè ép trong lồng ngực hắn không cách nào phát tiết ra ngoài. Nếu cứ rút lui như vậy, không nói đến lòng hắn khó chịu, dù trở lại Thần Hoàng Giới, mặt mũi của hắn và Nhan gia đều đã mất sạch, lần trước các đại gia tộc đến náo loạn Thần Hoàng Giới, vất vả mãi mới bình ổn, không khéo lại sắp có người đến náo loạn.
Nếu như không đi, hắn còn có thể làm gì?
Mỗi lần hắn mở ra hàng rào không gian, Lục Ly lại để Thần Thi đến quấy phá, khiến công sức của hắn đều đổ sông đổ bể. Hắn không thể đi Đấu Thiên Giới trả thù Lục Ly, cũng không thể khiến Lục Ly khuất phục. Lẽ nào hắn vĩnh viễn ở lại Thủy Nguyên Giới? Hay là tiêu diệt toàn bộ người trong Thủy Nguyên Giới? Nhưng đây không phải đồng tộc đồng bào của Lục Ly, có lẽ giết toàn bộ Lục Ly cũng không chút đau lòng?
Nghĩ tới nghĩ lui, Nhan Chân quyết định vẫn đi Đấu Thiên Giới, đầu tiên hắn bay ra xa đến vô cùng, bay được mấy nghìn vạn dặm mới tìm một vị trí để dừng lại.
Vèo Vèo vèo!
Tay hắn không ngừng thả huyền lực ra bên ngoài khiến Tử Thể của Hòa Nguyệt ở gần đó đều bị chết sạch. Thần niệm của hắn rất mạnh, dễ dàng thăm dò ra những Tử Thể đang ẩn nấp.
Hắn đứng trên một ngọn núi lớn, trong tay lấy ra rất nhiều đá xếp trận, mau chóng xếp ở bên dưới gần dãy núi. Chỉ trong chốc lát một huyễn trận đột nhiên xuất hiện, cảnh sắc gần đó thay đổi chóng mặt, nhìn từ đằng xa Nhan Chân đã biến mất không thấy tăm hơi.
Bố trí một huyễn trận, Nhan Chân vẫn chưa thấy hài lòng, hắn lấy ra một vài xương thú có hoa văn kỳ lạ. Những thứ này không phải xương thú bình thường, mà là xương cốt của Thần Thú do Nhan Thiên Cương đưa xuống, sở hữu Thần thông kỳ dị, có thể bố trí một Thần trận cường đại.
Có điều xương thú đã dùng qua nhiều lần, dùng càng nhiều hao tổn càng lớn, chưa tới thời khắc mấu chốt hắn sẽ không sử dụng.
Giờ khắc này Nhan Chân không còn cách nào, chỉ cần Thần trận có thể giữ vững mấy ngày, hắn có thể đi Đấu Thiên Giới, khi ấy sẽ khiến Lục Ly đau đầu...
- Đột nhiên biến mất?
Lục Ly nhận được tin của Hòa Nguyệt, sắc mặt hơi tái, một người sao có thể vô duyên vô cớ biến mất? Hoặc là vận dụng đại Thần thông xuyên qua không gian đi đến nơi khác, hoặc là lợi dụng Thần thông hoặc cấm chế để ẩn nấp.
Lục Ly tỉ mỉ dò hỏi tình hình mà gần nhất Hòa Nguyệt thăm dò được, ra lệnh:
- Triệu tập Tử Thể trải rộng ra khắp khu vực kia, đảm bảo không được bỏ sót bất kỳ chỗ nào.
- Được!
Hòa Nguyệt lập tức triệu tập Tử Thể, còn Lục Ly khống chế Thiên Tà Châu bay về hướng đó. Nhan Chân chỉ loại bỏ Tử Thể ở mấy trăm dặm phụ cận, cho nên chẳng bao lâu Hòa Nguyệt đã triệu tập lượng lớn Tử Thể đi đến, rất nhanh sau đó đã phát hiện ra chuyện lạ.
Hòa Nguyệt thăm dò một lát rồi nói:
- Có lẽ đã bố trí huyễn trận cao cấp, trong huyễn trận còn có một trận pháp, Tử Thể của ta không vào được.
- Trận pháp?
Trong lòng Lục Ly chợt lạnh, trận pháp là thứ phức tạp huyền ảo nhất, nếu chỉ là trận pháp của Nha gia thì không đáng sợ, chỉ e rằng là Thần trận do Nhan Thiên Cương truyền xuống.
- Gọi Kha Mang tới, lập tức đi Thủy Nguyên Giới!
Lục Ly suy nghĩ một hồi mới phân công, ngộ nhỡ hắn không phá được trận pháp này, có thể để Kha Mang nghĩ cách.
Tuy rằng Kha Mang đến đây phải mất một khoảng thời gian, có lẽ đã không kịp, nhưng có chút chuẩn bị vẫn tốt hơn.
Thiên Tà Châu bay đi nhanh, chỉ lát sau Hòa Nguyệt lại bẩm báo:
- Quả thật Nhan Chân có ở bên trong, bên trong không gian rung động rất mạnh, chắc hẳn bên trong đại trận đang phá vỡ hàng rào không gian.