Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Mấy câu nói này của Lục Ly sao có thể lay động tâm trạng hắn?
Hắn cười khẩy nhìn Thiên Tà Châu đang ngày một tới gần nói:
- Lục Ly, trên thế giới này cường giả làm chủ, tôn nghiêm không phải do người khác cho ngươi mà là dùng nắm đấm để giành lấy. Người trong thiên hạ cười nhạo thì đã sao? Kẻ nào dám cười nhạo giết chết kẻ đó, lịch sử là do kẻ thắng viết nên, hơn nữa ta trước nay chưa từng ghé mắt tới những thứ này. Ngươi cứ vui vẻ theo sau, để xem bản tọa... chém cùng giết tận hết thảy con dân Đấu Thiên Giới ngươi.
Vèo!
Lời vừa nói xong, Nhan Chân lười nói nhiều với Lục Ly, hóa thành một luồng sáng bay về phương xa. Mặt mũi Lục Ly tái ngắt, vừa sai Thần Thi nắm lấy Thiên Tà Châu đuổi theo Nhan Chân, vừa ra lệnh cho Hòa Nguyệt:
- Lập tức truyền tin đến thành trì phụ cận sơ tán mọi người. Còn nữa, mời Thái gia gia thu xếp con cháu nhân tộc dời đến Hoang Giới, ngay lập tức.
Lần này Lục Ly triệt để hoảng sợ!
Nghĩ tới mấy nhân tộc vừa nãy chết ngay trước mặt hắn, nghĩ tới những người đang sống sờ sờ đảo mắt đã biến thành những xác chết không hồn, nội tâm hắn run rẩy.
Còn có mấy vạn con dân trong tiểu thành trì đó nữa, bọn họ đang sinh sống yên ổn an vui. Có rất nhiều gia đình đang hòa thuận chung sống với nhau, rất nhiều đứa trẻ đang vui vẻ khỏe mạnh lớn lên, rất nhiều lão nhân đang tận hưởng tuổi già, đột nhiên gặp phải tai bay vạ gió, trong nháy mắt bị giết chết, ngay cả hài cốt cũng không còn lưu lại...
Tốc độ của Nhan Chân rất nhanh, trong thời gian nửa nén nhang đã bay qua mấy nghìn dặm, ở phía trước xuất hiện một thành trì cỡ trung.
Thành chủ của thành trì đó được Hòa Nguyệt truyền lệnh, đã bắt đầu sơ tán người trong thành. Tử Thể của Hòa Nguyệt tuy rằng không biết nói chuyện, nhưng có thể viết chữ. Trước đó tất cả thành chủ đều nhận được mệnh lệnh, mệnh lệnh từ Tử Thể của Hòa Nguyệt chính là mệnh lệnh của Lục Ly, đương nhiên phải lập tức chấp hành.
Cho nên sau khi Hòa Nguyệt ra lệnh, Thành chủ của tất cả thành trì đều tổ chức cho tất cả mọi người trong thành sơ tán ra xung quanh.
Vấn đề là con dân trong thành đông đúc, rất nhiều người chỉ là dân thường, không nỡ để lại đồ đạc cùng tài vật ở trong nhà. Tốc độ của Nhan Chân rất nhanh, lúc này còn nửa số người vẫn đang ở lại trong thành...
Rầm rầm rầm!
Thần Thi đuổi đánh Nhan Chân cả một đoạn đường, đáng tiếc Nhan Chân có thần giáp, dù Thần Thi có công kích ra sao đều không sứt mẻ.
Nhan Chân lười công kích lại Thần Thi, bay một mạch đến phía này nhìn thấy đám người nhỏ bé như con sâu cái kiến phía dưới đang bỏ chạy, lập tức cười lớn:
- Lục Ly, nhìn cho kỹ, nhìn con dân của ngươi bị ngươi liên lụy mà chết như thế nào.
Vụt vụt!
Nhan Chân không sử dụng thần thông quá mạnh mẽ, chỉ ngưng tụ thành từng Thủ Ấn dài hơn trăm trượng bất thình lình đánh xuống bên dưới.
Rầm rầm rầm!
Đại Thủ Ấn mang theo hơi thở hủy thiên diệt địa đánh xuống, phàm là nhân tộc bị bao phủ bên trong, trong nháy mắt đều bị đánh thịt nát xương tan. Ai có thể chống đỡ được công kích của Hóa Thần cảnh đỉnh phong? Cảnh tượng lúc này giống như một đám kiến đang chạy trốn, một người giơ chân không ngừng dẫm xuống...
Mười mấy Đại Thủ Ấn đánh xuống, xung quanh thành trì trong nháy mắt đã biến thành địa ngục Phàm Nhân Giới!
Thành trì này là một tòa thành loại trung, có khoảng hơn bốn mươi vạn người dân, tính thêm cả binh lính là xấp xỉ năm mươi vạn.
Trong thành vẫn còn sót lại hơn hai mươi vạn người, ngoài thành có khoảng hai mươi vạn người đang bỏ chạy, bị Nhan Chân đánh xuống một đại Thủ Ấn, thành trì bị san bằng, ngoài thành người chạy trốn cũng chết quá nửa.
Nói cách khác, trong thời gian ngắn ngủi, bốn mươi vạn người bị giết chết ngay trước mắt Lục Ly, tất cả đều bị đánh đến xương thịt nát bấy, hòa vào trong đất. Mặt đất trước mặt đều là từng cái đại Thủ Ấn đang hãm vào trong đất sâu hơn mười trượng khiến người run sợ, nền đất nhuộm đỏ máu tươi, chân cụt tay mất nội tạng la liệt, cảnh tượng không khác gì địa ngục Phàm Nhân Giới.
Hộc hộc!
Hô hấp của Lục Ly trở nên dồn dập, con mắt dần dần đỏ rực, khuôn mặt nổi gân xanh, trên người sát khí ngùn ngụt, giống như đã biến thành dã thú hung dữ.
Lần trước lúc cường giả Cửu Giới xâm nhập, Đại địa Thần Châu chết mất mấy nghìn vạn người, nhưng những người đó không chết ngay trước mặt Lục Ly. Chỉ cảm thấy đó chỉ là một con số, không mang theo cảm xúc chân thật như vậy.
Không phải Lục Ly chưa từng nhìn thấy người chết, hắn trải qua rất nhiều cuộc đại chiến, mắt thấy vô số võ giả bị giết chết. Nhưng bọn họ đều là võ giả, rất ít người là dân thường, hiện tại trơ mắt đứng nhìn những dân thường tay không tấc sắt bị đập chết tươi ngay trước mắt hắn.
Oa oa!
Lục Ly dò thấy bên cạnh một cái hố to có một đứa trẻ ba, bốn tuổi, mẹ của nó vì bảo vệ nó mà bị đánh chết. Giờ khắc này đứa bé ôm lấy khuôn mặt be bét máu tươi của mẹ oa oa gào khóc, vừa khóc vừa lau nước mắt, cho nên khuôn mặt của chính nó cũng máu me lem nhem...
- Đấu Thiên Đại Đế vĩ đại, xin ngài mở mắt nhìn xem, con dân của ngài đang gặp kiếp nạn, xin ngài giáng thần phạt xuống đánh giết tên ác ma.
- Điện chủ vĩ đại, ngài ở nơi nào? Xin hãy cứu lấy con dân của ngài...
Có không ít người già chưa chết quỳ trên mặt đất, khuôn mặt tràn ngập sự sợ hãi bái lạy về phương bắc. Thân thể già lọm khọm của bọn họ run lẩy bẩy, trên mặt là nỗi hoảng sợ và tuyệt vọng. Bọn họ không phải võ giả, không làm nên bất cứ trò trống gì, chỉ có thể khẩn cầu, chỉ có thể... Chờ chết!
Đấu Thiên Đại Đế không thể nghe thấy lời cầu xin của bọn họ, cho dù có nghe thấy Đấu Thiên Đại Đế cũng bỏ mặc. Chưa nói đến hiên giờ Đấu Thiên Đại Đế còn không lo được cho mình, dù cho hạ giáng phân thần xuống thì có thể làm gì?
Mà thân là người đại diện cho Đấu Thiên Đại Đế, điện chủ Thí Ma Điện- Lục Ly giờ khắc này ở ngay bên cạnh. Nhưng... hắn và mấy lão nhân kia giống nhau, không làm nên chuyện gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn con dân của hắn bị Nhan Chân tùy ý tàn sát.
Xông ra?
Vậy trừ con đường chết thì không có bất kỳ ý nghĩa nào.