Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Coi như hắn chết thì Nhan Chân có bỏ qua cho Đấu Thiên Giới không? Lần trước cường giả Cửu Giới chết nhiều như vậy, nếu như Lục Ly chết, sợ rằng chẳng mấy chốc lũ cường giả sẽ nhảy xuống tàn sát Đấu Thiên Giới, báo thù rửa hận cho đám cường giả Cửu Giới đã chết?
Két két!
Lục Ly cắn chặt hàm răng kêu lên ken kẹt, nắm chặt hai nắm đấm, cả người giống như một con thú hoang thì trói buộc, nếu chẳng may phá được xích sắt sẽ gào thét lao ra.
- Đại nhân, bình tĩnh!
Hòa Nguyệt đứng ở một bên khuyên nhủ, nếu Lục Ly chết nàng cũng không sống nổi. Lợi ích của nàng gắn liền với hơi thở của Lục Ly, đương nhiên sẽ không hi vọng Lục Ly lao vào chỗ chết.
Ầm!
Hai tay Lục Ly nặng nề nện xuống mặt đất, hai chân quỳ xuống, cúi đầu bất lực, vẻ mặt tự trách cùng áy náy.
Nếu như không phải vì hắn Cửu Giới sao có thể để mắt đến Đấu Thiên Giới? Cường giả Cửu Giới sao lại nhảy vào Đấu Thiên Giới, ngần ấy dân thường sao có thể chết đi.
- Ha ha ha!
Một tràng cười rung trời vang lên, tràng cười đó rõ ràng có sử dụng biên độ sóng huyền lực, có thể truyền ra khắp mấy trăm dặm xung quanh, Nhan Chân lớn giọng nói:
- Lục Ly, ngươi là con rùa đen rụt cổ, con dân của ngươi đang bị tàn sát, ngươi chỉ có thể trốn trong Thiên Tà Châu giống như một con rùa mà thôi. Ngươi không nghe thấy con dân đang cầu xin ngươi đấy ư? Há há há, Lục Ly ngươi tiếp tục nhìn đi, bản tọa sẽ xóa sổ toàn bộ nhân tộc Đấu Thiên Giới.
Vèo!
Nhan Chân nói xong thì không để ý đến Lục Ly và Thần Thi, Thần Thi cứ việc đuổi đánh hắn, hắn coi như một con ruồi vo ve bên cạnh không mảy may để ý, cứ tiếp tục bay về phương xa.
Lần này Lục Ly không cưỡi Thiên Tà Châu đuổi theo, hắn vẫn đang hồn lạc phách xiêu ngồi quỳ gối bên trong Thiên Tà Châu, cúi đầu tóc rũ rượi, hai mắt đỏ ngầu, khuôn mặt dữ tợn giống như ác quỷ.
Hòa Nguyệt đứng bên cạnh hắn không dám tới gần, sợ bị Lục Ly đang trong cơn giận dữ đánh giết. Nàng cũng không dám nói thêm câu nào, nàng đi theo hắn một thời gian, cũng thấu hiểu tính cách hắn.
Lục Ly tuy rằng cảnh giới rất cao, tuổi tác không lớn, nhưng không dửng dưng mất nhân tính như đám cường giả lớn tuổi kia, mà hắn hết sức trọng tình trọng nghĩa, nhiệt huyết tràn đầy.
Hắn là người đứng trên đỉnh cao Đấu Thiên Giới, điện chủ Thí Ma Điện, hắn coi tất cả nhân tộc như con dân của hắn. Hiện tại con dân của hắn từng người từng người bị đánh giết, nhưng hắn lại không có cách nào chống cự, không có bất kỳ biện pháp nào. Chỉ có thể hổ thẹn tự trách móc quỳ gối nơi đây, chỉ có thể làm một con rùa đen rụt cổ, sự thống khổ trong nội tâm hắn không thể tưởng tượng được...
Ầm!
Mấy chục giây sau ở phía xa vọng đến một tiếng nổ cực lớn, Hòa Nguyệt có Tử Thể ở gần đó, có thể dễ dàng thăm dò tình hình bên kia. Bên kia có một tòa thành nhỏ, không cần nói cũng biết tòa thành nhỏ đó đã bị xóa sổ, mấy vạn con dân bên trong đã chết.
- Làm sao giờ? Làm sao giờ? Làm sao giờ?
Lục Ly có cảm giác đầu như sắp nổ tung, thời gian càng dài, người bị chết càng nhiều, nội tâm hắn gấp gáp như có lửa đốt, bị phẫn nộ cùng uất ức chiếm cứ. Giờ khắc này đầu óc hắn như bị đình trệ, chỉ còn quanh quẩn ba chữ làm sao giờ.
Đi ra ngoài?
Vậy hắn chỉ còn đường chết, Đấu Thiên Giới khó lòng bảo vệ!
Không ra, từng tòa từng tòa thành trì ở Đấu Thiên Giới sẽ bị hủy diệt, vô số con dân sẽ chết dần chết mòn. Nhưng người đó đều không có tội, đều có tay chân, có máu thịt, có suy nghĩ, có người thân bè bạn, đều đang sống sờ sờ. Lẽ ra bọn họ phải được sống yên vui hạnh phúc, giờ phút này lại bị tước đi quyền được sống.
- Bình tĩnh, bình tĩnh!
Lục Ly điên cuồng vò ép khuôn mặt, ép cho chính bản thân mình phải tỉnh táo, tâm trạng càng rối loạn cục diện càng cam go. Hắn ngẩn ngơ nghĩ trong chốc lát rồi điều khiển Thiên Tà Châu bay đi.
Bay chưa được bao lâu hắn liền nhìn thấy ở phía trước một tòa thành sụp đổ, tòa tiểu thành này bị đánh nát đến mức không còn một thành lũy nào nguyên vẹn. Trong thành đâu đâu cũng có chân đứt tay cụt, mấy vạn người bị giết, chỉ có vài trăm người cực kỳ may mắn không bị chết, hoặc có thể là do Nhan Chân cố tình giữ lại. Mấy trăm người hoặc là bị thương nặng hoặc là không ngừng kêu la thảm thiết, hoặc là ôm xác người thân gào lên đau đớn...
Thần niệm của Lục Ly quét qua, nội tâm lại đau đớn, hắn che ngực, cảm thấy hơi tức ngực, suýt chút nữa không kìm được phun ra một ngụm máu.
Hắn không đành lòng xem tiếp, thần niệm chỉ lướt qua rồi hướng về phương xa, Hòa Nguyệt lập tức chỉ đường cho hắn. Tốc độ của Nhan Chân rất nhanh, nhưng mà hắn vừa đi vừa dừng lại tàn sát khắp nơi, không buông tha cho bất kỳ bộ lạc trên dọc đường nào, chỗ nào cũng dừng lại đánh xuống mấy chưởng.
Đuổi theo một mạch, sau ba nén nhang rốt cuộc đã đuổi kịp Nhan Chân. Dọc đường đi Lục Ly nhìn thấy bốn bộ lạc cùng một tòa tiểu thành bị tiêu diệt, lúc này Nhan Chân đang mải công kích một tòa đại thành.
Tòa đại thành này có chút quen thuộc với Lục Ly, bởi vì nó nằm trong phạm vi thế lực của Thiên Lang Sơn, đây còn là thành trì do chi mạch Hồ Lang gia tộc điều khiển, dân trong thành phải đạt đến... hơn hai trăm vạn.
Rầm rầm rầm!
Nhan Chân đến, không nói lời thừa thãi đã đánh ra một chưởng cực lớn, đập vào cửa thành.
Giờ khắc này ngoài thành có vô số dân thường đang nháo nhác chạy nạn, những bình dân này không có sức mạnh, đừng nói đến bay, ngay cả chạy nhanh cũng không chạy được, dân chúng quá đông nên chỉ có thể từng dòng người chen chúc nhau chạy ra ngoài, cửa thành chỉ rộng ngần ấy, không thể đồng loạt lao ra hết.
Cho nên hơn trăm đại chưởng chụp xuống, một đám mấy nghìn người lập tức bị nghiền thành thịt nát, uy thế và khí thế kinh khủng khiến rất nhiều người gần đó bị đánh bay hoặc bị đánh chết.
Trong thành nhất thời loạn lạc tứ tung, vô số người than trời trách đất chạy loạn khắp nơi, giống như bầy cừu bị sói đói đuổi bắt. Trong thành có rất nhiều quân sĩ võ giả đều bay lên, công kích về phía Nhan Chân.