Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Tòa đại thành này có rất nhiều quân sĩ cùng một ít cường giả, đương nhiên mạnh nhất chỉ có một Nhân Hoàng, Quân Hầu cảnh có một vài người còn Bất Diệt cảnh thì không đếm xuể.
Bọn họ nhận được lệnh của Hòa Nguyệt, biết có cường địch xâm lấn lập tức phát động con dân, đưa con cháu trẻ nhỏ trong gia tộc đi. Nhưng tòa thành trì này là địa phận chi mạch Hồ Lang gia tộc sống yên ổn bao năm, cho nên rất nhiều trưởng lão không đi, sẵn sàng cố thủ ở đây.
Nhan Chân là võ giả cấp bậc gì? Những võ giả Bất Diệt cảnh, Quân Hầu cảnh căn bản không biết, cho dù một Nhân Hoàng duy nhất trong thành cũng không cảm ứng chính xác được. Nhưng dù là võ giả mạnh hơn nữa, hắn đến hủy diệt thành trì của gia tộc bọn họ, muốn tàn sát con cháu trong gia tộc bọn họ, đám lão gia hỏa này đã chuẩn bị liều chết một phen tuẫn táng cùng thành trì.
- Hừ!
Nhan Chân nhìn thấy một đám võ giả bay đến lít nhít như con ong cái kiến, hừ lạnh một tiếng, hai tay hắn vung lên, Thiên Địa Huyền Khí từ bốn phương tám hướng cuồn cuộn bay đến, ngưng tụ thành một trường tiễn ở ngay trước mặt hắn, hắn vung tay lên quát:
- Đi!
Vút vút!
Nghìn vạn mũi trường tiễn bay đi che kín cả trời đất, bao phủ toàn bộ không gian phía trước, lại thêm tốc độ quá nhanh, các võ giả phía trước căn bản không tài nào né tránh.
Rầm rầm rầm...
Không ngoài dự đoán, Huyền Lực công kích của Hóa Thần đỉnh phong quả thực bá đạo, đừng nói đến một Nhân Hoàng mạnh nhất đứng phía trước, ngay cả một đám Địa Tiên cũng bị nổ tung xác.
Vô số võ giả ở không trung bị Huyền Lực Trường Tiễn bắn trúng, sau đó tỏa ra khói trắng, nổ tung thành sương máu. Ngay cả những võ giả cấp Nhân Hoàng cũng thế, dễ dàng bị giết chết.
- Vạn Kiếm Trận, xuống!
Nhan Chân vung hai tay, lại điều động vô số Thiên Địa Huyền Khí, ngưng tụ ở giữa không trung thành từng thần binh. Hai tay hắn tầng tầng lớp lớp ép xuống dưới, vô số trường kiếm trút xuống trắng xóa như mưa lớn, bao phủ xuống xung quanh phạm vi vài trăm dặm, mà phía dưới đều là đám dân thường chạy nạn đông đúc...
- Dừng tay!
Lục Ly bay đến vừa vặn thấy cảnh tượng này, nhất thời không thể nhịn được thét lớn. Từng lớp từng lớp con dân bị Vạn Kiếm rơi xuống xuyên qua người, cảnh tượng tuy rằng rất dọa người, nhưng lại càng khiến người ta nhìn thấy mà đau lòng.
- Ha ha ha!
Nhan Chân cười lớn nhưng không dừng tay lại, hai tay vung lên định tiếp tục ngưng tụ Huyền Lực Trường Kiếm, hắn đùa dai nhìn về phía Thiên Tà Châu nói:
- Gấp à? Lục Ly, đây mới là bắt đầu, không nên gấp gáp! Chẳng mấy chốc ngươi sẽ nhìn thấy tất cả thành trì đều là thi thể, toàn bộ Đấu Thiên Giới nơi nơi đều nồng nặc mùi xác chết. Đại địa bị máu tươi nhuộm đỏ, sông suối sẽ đỏ như màu máu, thây chất đầy đồng, cảnh tượng này chắc chắn sẽ cực kỳ hùng tráng.
Hít, hít!
Lục Ly hít một hơi thật sâu, ép buộc chính mình phải bình tĩnh nói:
- Nhan Chân, chúng ta có thể đàm luận, tàn sát những con đân cấp bậc thấp chỉ khiến ngươi nghiệp chướng nặng nề, không hề mang đến cho người bất kì lợi ích thực tế.
- Đàm luận?
Nhan Chân cười chế giễu nói:
- Trước kia ta đàm luận với ngươi thì ngươi đã làm gì? Lúc ngươi giết chết lão Lục nhà ta, ngươi có biết giờ khắc đó ta đau đớn thế nào không? Ngươi không biết! Cho nên... Bây giờ ta sẽ khiến ngươi được nếm trải cảm giác đó.
Xèo xèo xèo!
Dứt lời, Nhan Chân liên tục đánh đại chưởng xuống, lập tức Huyền Lực Trường Kiếm ngập trời trút xuống như mưa, bao phủ lấy một đám người cách đó không xa.
Rầm rầm rầm rầm!
Đâu đâu cũng thấy tiếng nổ mạnh, mỗi một Huyền Lực Trường Kiếm kiếm gây ra vụ nổ trong phạm vi nhỏ, dân thường quanh đó sao có thể chống đỡ được cú nổ kinh khủng đến thế, nhất thời từng lớp từng lớp người bị chết.
- Đi!
Nhan Chân lại ngưng tụ thành một vài đại thủ chưởng, đánh vào tòa đại thành ở phía trước, từng lớp thành lũy bị nổ tung, vô số con dân bị chôn sống dưới đó, thành trì phía trước lại biến thành địa ngục thứ hai.
Rầm rầm rầm!
Thần Thi vẫn đuổi đánh Nhan Chân, có điều Nhan Chân coi hắn như ruồi vo ve, mỗi lần chỉ đánh hắn bay ra ngoài mười mấy trượng.
- Nhan Chân!
Lục Ly điên lên hét lớn:
- Được rồi, ngươi cứ giết đi, mặc xác ngươi giết! Ta đây sẽ từ Hỗn Độn Luyện Ngục tiến vào Kim Ngục rồi tiến vào trong Thần Hoàng Giới. Để xem ngươi giết nhanh hay là ta giết nhanh, không giết chết toàn bộ con dân Thần Hoàng Giới, ta sẽ mang họ Nhan!
- Hử?
Nhan Chân hơi ngẩn ra, chẳng mấy chốc lại cười nhạo nói:
- Đi đi, đi đi, điều kiện trước tiên là ngươi vào được Thần Hoàng Giới đã, ha ha ha!
- Hừ hừ!
Lục Ly hừ lạnh hai tiếng đáp:
- Ngươi tưởng ta không vào được Thần Hoàng Giới? Tiếp nối giữa Thần Hoàng Giới các ngươi và Kim Ngục có ba cửa đúng không? Hai cửa công khai, một cửa bí mật? Cho dù ngươi có phong ấn cả ba cửa vào thì ngươi có tin ta có thể tìm người đánh thủng hàng rào không gian không?
- Há há!
Nhan Chân cười lớn, không hề để vào mắt nói:
- Không phải là Trần Vô Tiên chứ? Ngươi tưởng bản tọa không biết? Trần Vô Tiên là Hồn Nô của ngươi đúng không? Bản tọa nói thẳng cho ngươi biết ba cửa ra vào kia đều được bản tọa dùng thần trận gia cố rồi. Cho dù Trần Vô Tiên có muốn mở ra, cũng phải mất ít nhất mười năm, nếu ngươi không tin, cứ việc thử xem.
- Cái gì?
Mặt Lục Ly vì chấn động mà cứng ngắc lại, chuyện về Trần Vô Tiên vô cùng bí mật, sao Nhan Chân lại biết được? Chẳng lẽ lúc trước Quân Hồng Diệp đi do thám đã dò la được tin tức gì?
- Mười năm?
Trong lòng Lục Ly có cảm giác bất lực, nếu như muốn Trần Vô Tiên mở ra hàng rào không gian thì phải cần tới mười năm. Chưa nói tới trong khoảng thời gian này có xuất hiện thay đổi gì hay không, coi như yên ổn vô sự, phỏng chừng Trần Vô Tiên đang sống mạnh khỏe cũng phải mệt đến chết? Trong mười năm liên tục oanh kích một nơi, lại còn không được ngừng lại, nếu không kiếm củi ba năm thiêu một giờ... Nghĩ thôi đã khiến người khác có cảm giác khó nói nên lời.
- Ha ha ha!
Nhan Chân cười phá lên, vừa tiếp tục tàn sát vừa khoái trá nói:
- Lục Ly, ngươi cho rằng trăm vạn năm qua Thần Hoàng Giới đều trong tay Nhan gia ta mà Nhan gia ta lại không có chỗ dựa dẫm?