Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Ngươi quá khinh thường Nhan gia. Ta dám tự thân đến Đấu Thiên Giới, đương nhiên sớm đã nghĩ đường lui, đã chuẩn bị đầy đủ từ sớm. Cho nên ngươi muốn đi Thần Hoàng Giới thì cứ việc, ngươi chơi đùa thế nào là chuyện của ngươi, ta giết chóc ra sao là chuyện của ta, thế nào? Ha ha ha ha!
Ầm ầm ầm!
Nhan Chân khoái trá cười lớn, vừa trắng trợn giết chóc không chút ghê tay. Ở Thủy Nguyên Giới Lục Ly giết chết bốn Hóa Thần, khiến lòng hắn đau xót uất ức đến cực hạn, giờ phút này mới coi như phát tiết được đôi chút.
Tòa thành trì này có hai trăm vạn người, tuy rằng có một số chạy trốn hoặc được đưa đi từ trước, nhưng ít nhất vẫn còn lại một trăm năm mươi vạn người trở lên, dưới sự tàn sát tùy ý của Nhan Chân, hơn một trăm vạn con dân đã tử thương đến hơn nửa.
- A a a!
Mắt thấy từng con dân bị giết chết, Lục Ly ở trong Thiên Tà Châu giận dữ thét lớn.
Tiếng thét chứa đựng sự tức giận vô tận, uất ức vô tận, bi ai vô tận, con mắt hắn càng lúc càng đỏ hơn, sát khí trên người mỗi lúc một nồng nặc.
Hòa Nguyệt vốn đứng sau lưng Lục Ly bị dáng vẻ của hắn dọa sợ, vội vàng lùi vào trong một góc. Chỉ sợ Lục Ly điên cuồng lên sẽ xé nát nàng thành từng mảnh.
Chẳng mấy chốc một tòa đại thành đã biến thành một đống phế tích, hơn một trăm vạn người bị đánh chết quá nửa, còn lại là những nhóm người nấp ở gần đó hoặc là tách nhau chạy trốn. Nhan Chân không rảnh đi truy sát từng người một, lại tiếp tục bay về phương xa, không có ý tứ muốn cùng Lục Ly đàm phán.
Đại địa Thần Châu nhân khẩu nhiều cỡ nào? Đoán chừng ít nhất cũng phải mấy vạn ức người, cho nên Nhan Chân chuẩn bị đánh giết vài ức người để phát tiết lệ khí ở trong người rồi mới đàm phán với Lục Ly. Nếu Lục Ly không muốn đàm luận, hắn cũng không ngần ngại diệt tộc nhân tộc ở Đại địa Thần Châu.
Vèo!
Thần Thi bay theo, Lục Ly mờ mịt khống chế Thiên Tà Châu đuổi theo sau, hắn vẫn quỳ trên mặt đất, tóc rã rượi, ánh mắt đỏ như máu, khuôn mặt chứa đựng sự bất lực cùng uất ức.
Nội tâm hắn đã tan nát đến cực hạn, hắn thậm chí còn không dám dùng thần niệm thăm dò. Bởi vì hắn không đành lòng nhìn những đứa trẻ vô tội kia bị người ta bóp chết, không đành lòng nhìn những người kia ôm xác người thân đau xót gào khóc, không đành lòng nhìn những người già bị thương thống khổ gào thét, than khóc.
Tốc độ của Thiên Tà Châu chậm hơn Nhan Chân rất nhiều, cho nên Lục Ly đã bị Nhan Chân bỏ xa. Đến khi hắn bay được thời gian một nén nhang, lại lần nữa nhìn thấy từng tòa tiểu thành bị hủy diệt, thây chất thành đống.
- Sao bây giờ? Sao bây giờ?
Lục Ly hai tay ôm chặt lấy đầu, trong đầu không ngừng tự hỏi bản thân. Mỗi một canh giờ trôi qua, có lẽ sẽ có mấy chục vạn người chết đi. Nhân khẩu Vân Châu đông đúc, đâu đâu cũng có bộ lạc cùng thành trì, tốc độ bay và tốc độ giết người của Nhan Chân đều cực kỳ nhanh.
- Là ta hại chết bọn họ, là ta hại chết bọn họ, ta là điện chủ Thí Ma Điện của Đấu Thiên Giới, không những không bảo vệ mà còn liên lụy đến bọn họ. Bọn họ không nên chết, kẻ nên chết là ta...
Trong đầu Lục Ly hiện lên một ý niệm như vậy, mấy lần đều suýt nữa lao ra, nhưng lý trí vẫn áp chế được nỗi kích động trong lòng hắn.
Nửa canh giờ sau, Thiên Tà Châu đi tới bên ngoài một đại thành trì, khi Lục Ly nhìn thấy Nhan Chân lại đang biến tòa thành trở thành một đống đổ nát, muốn khiến hai ba trăm vạn người trong thành trở thành những xác chết, hắn rốt cuộc không thể ngồi yên.
Hắn gào thét:
- Nhan Chân dừng tay, chúng ta nói chuyện, ngươi muốn Thiên Tà Châu cũng được!
Lục Ly thực sự không nhìn nổi nữa, Thiên Tà Châu tuy rằng quý giá, nhưng so với những bách tính vô tội kia mà nói, nó chỉ đơn thuần là một bảo vật. Bảo vật mất đi còn có thể nghĩ cách đoạt lại, nhưng những người này chết đi rồi thì không cách nào sống lại được nữa.
Nhan Chân vốn vẫn đang tàn sát, nghe thấy Lục Ly nói hắn dừng lại, khoái trá nói:
- Sao nào? Không chịu nổi nữa rồi à? Tố chất tâm lý của ngươi như vậy sao có thể bước đến ngày mai? Mới chết được có bao nhiêu người đâu? Được rồi... Nếu ngươi đã hiểu chuyện như thế thì ta cũng sẽ cho ngươi chút mặt mũi. Giao Thiên Tà Châu ra, ta lập tức sẽ về Thần Hoàng Giới, tuyệt đối không giết thêm một con dân nào của Đấu Thiên Giới.
Lục Ly có lòng thỏa hiệp nhưng hắn cũng không ngốc đến nỗi giao luôn Thiên Tà Châu ra, hắn lạnh lùng truyền lời tới:
- Không được, trước tiên ngươi phải quay về Thủy Nguyên Giới đã, không... Trước tiên quay về phụ cận Thần Hoàng Giới, ta đi cùng ngươi. Đến lúc đó ta sẽ giao Thiên Tà Châu cho ngươi. Bằng không ngươi lấy được Thiên Tà Châu lại tiếp tục tàn sát thì sao?
- Ha ha ha!
Nhan Chân cười nhạt, sau đó ngưng tụ thành một Đại Thủ Ấn đánh xuống bên dưới, trời đất rung chuyển, một loạt thành lũy trong thành sụp đổ, hơn mấy nghìn vạn nhân tộc bị giết chết trong nháy mắt.
Hắn nhìn Lục Ly cười nhạo:
- Lục Ly, đừng ra điều kiện với ta, ngươi không có tư cách. Ngươi càng không có lựa chọn, có hay không? Chỉ một câu!
Dứt lời, Nhan Chân lại ngưng tụ một Đại Thủ Ấn, bất cứ lúc nào cũng có thể đánh xuống bên dưới, Lục Ly thống khổ nhắm mắt lại, quát:
- Đừng giết, ta đưa!
- Không thể đưa!
Một tiếng gào rống giận dữ từ đằng xa truyền tới, sau đó ở phía Bắc có mấy bóng người lao đến, đứng đầu là người quen cũ của Lục Ly- Hồ Lang.
Khu vực này thuộc phạm vi thế lực của Thiên Lang Sơn, Thiên Lang Sơn là địa bàn của Hồ Lang, rất nhiều thành trì là chi nhánh của Hồ gia. Hồ Lang nhận được tin tức có cường giả đang tàn sát con dân nhân tộc của hắn, mặc dù biết hắn không ngăn được nhưng vẫn không nhịn được mà đi tới.
Hắn vẫn ẩn nấp ở gần đó, nghe thấy tiếng thét của Lục Ly, hắn đứng ngồi không yên, dẫn người vọt ra.
Tuy rằng những con dân bên dưới chết khiến hắn rất đau lòng, nhưng nếu như Lục Ly vì thế mà giao Thiên Tà Châu ra, sau đó bị Nhan Chân đánh chết thì đây không còn là kiếp nạn của Vân Châu nữa, mà là kiếp nạn của toàn bộ Đấu Thiên Giới.