Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Hồ Lang là Hồn Nô của Lục Ly, tuy rằng giờ khắc này không nhìn thấy hình bóng của Lục Ly, nhưng Lục Ly vẫn là chủ nhân của hắn. Cho nên hắn luôn coi Lục Ly là chủ nhân của mình, hơn nữa Lục Ly đã giúp nhân tộc ngăn chặn không biết bao nhiêu kiếp nạn, Đấu Thiến Giới có thể không có con dân Vân Châu, nhưng không thể không có Lục Ly được.
Hồ Lang mang theo mấy cường giả trong gia tộc bay vụt đến, vừa gào rống:
- Công tử, không thể giao ra, tên ma đầu này muốn chém giết thì cứ mặc hắn. Bọn ta chết không sao, nhưng ngài nhất định không được có chút ít tổn thất nào, bằng không Đấu Thiên Giới sẽ chấm hết. Huynh đệ đâu, liều chết với tên ma đầu này.
- Liều chết với tên ma đầu này!
Hồ Lang dẫn theo mấy Hoàng Nhân bay vọt đến, khí thế hùng hồn gào thét. Tiếng thét của bọn họ rất lớn, vang dội ra chu vi trăm dặm, chấn động đến mức vô số người ở dưới thành trì đau màng nhĩ.
Hộc hộc hộc!
Vô số quân sĩ võ giả dưới thành trì vốn đang hoảng loạn chạy tan tác, nhưng khi nhìn thấy Hồ Lang bỗng nhiên cảm thấy an tâm, bởi vì Hồ Lang là sơn chủ Thiên Lang Môn, là bá chủ một phương.
- Liều chết!
Vô số quân sĩ cùng thét lên, từng người một không hề chạy trốn nữa mà bay vụt lên, trong mắt ánh lên tinh thần liều chết quật cường. Hồ Lang nhắc nhỏ bọn họ không thể vì bản thân mà khiến Lục Ly rơi vào hiểm cảnh, bọn họ chết không đáng kể, nhưng nếu Lục Ly chết, đó chính là tổn thất lớn nhất của Đấu Thiên Giới.
- Hừ!
Nhan Chân khinh bỉ hừ một tiếng, tiện tay ngưng tụ thành nghìn vạn Huyền Lực Trường Tiễn, vung tay lên trường tiễn trong suốt phủ kín trời bay đi, đâm chết lần lượt từng quân sĩ.
Rầm rầm rầm!
Trong chớp mắt đã có hơn một vạn quân sĩ bị giết, nhưng quân sĩ võ giả ở bên dưới và phụ cận gần đó vẫn không ngừng xông lên. Bọn họ rõ ràng là đang nộp mạng, nhưng bọn họ không muốn Lục Ly vì bọn họ mà bị Nhan Chân dồn ép, cho nên tình nguyện chấp nhận cái chết.
- Không , không, không...!
Thần niệm của Lục Ly quét đến từng người từng người bị hóa thành huyết vụ nổ tung giữa không trung, nhìn những đôi mắt kiên định sẵn sàng hi sinh, những khuôn mặt tràn ngập sự kiên định, nội tâm hắn chảy máu. Cả người hắn giống như bị nỗi uất hận chiếm giữ, linh hồn hắn giờ khắc này giống như sắp nổ tung.
- A a a!
Lục Ly không quỳ nữa mà bất thình lình đứng phắt dậy, ngửa mặt lên trời gào thét. Tóc hắn trắng xóa bay tán loạn trong không trung, đôi mắt đỏ rực như màu máu, sát khí trên người nồng nặc đến cực điểm, khiến cho Hòa Nguyệt có cảm giác nghẹt thở.
Giờ khắc này Hòa Nguyệt cảm giác Lục Ly không còn là chàng thanh niên văn nhã ôn tồn nữa, không còn là nam tử tuấn mĩ ôn nhuận như ngọc, mà hóa thành một vị Sát Thần, một tên ác ma bước ra từ địa ngục.
Vụt!
Lục Ly từ bên trong Thiên Tà Châu vọt ra, Lãnh Phong trong tay hắn đã rời vỏ, Long Khải xuất hiện trên người hắn, cả người sát khí ngập trời. Sâu bên trong đôi mắt đỏ ngầu như máu của hắn toàn là lạnh lẽo và sát khí, khiến người khác vừa nhìn đã thấy không rét mà run.
- Giết, giết, giết! Chết, chết, chết!
Lục Ly rống giận gào thét, nhấc Lãnh Phong vọt tới. Hắn không còn quan tâm đến bất cứ điều gì, trong mắt hắn chỉ có một mình Nhan Chân, sâu trong linh hồn hắn đều đã bị một ý nghĩ chiếm cứ...
Hoặc là giết chết Nhan Chân, hoặc là... Tan xương nát thịt!
- Hử?
Lục Ly vừa xuất hiện đã khiến vô số người chú ý, Hồ Lang đã đột phá Địa Tiên, còn có chiến giáp bán Thần Khí. Vừa nãy tuy rằng bị Nhan Chân đánh bay, người bị thương nặng nhưng không bị giết chết ngay lập tức. Cho nên hắn nhìn thấy Lục Ly xuất hiện nhất thời kinh hãi thét lên:
- Công tử, không được lỗ mãng!
Còn có một vài cường giả Nhân Hoàng cũng kinh hãi, mặc dù có rất nhiều chuyện bọn họ không hiểu hết, nhưng Lục Ly chắc chắn không phải đối thủ của Nhan Chân. Bằng không đã không để mặc Nhan Chân tàn sát dọc đường, cũng không tiếc rẻ mà giao Thiên Tà Châu ra.
Lục Ly hiện tại bước ra, trông dáng vẻ của hắn dường như đã trở nên cuồng loạn, rõ ràng Lục Ly đi ra là để chịu chết. Uy vọng của Lục Ly ở Đấu Thiên Giới quá cao, chỉ đứng sau Đấu Thiên Đại Đế, được vô số người kính trọng. Nhìn thấy Lục Ly lao ra chịu chết, vô số người kinh hãi đến biến sắc.
- Ha ha ha!
Nhan Chân lại cười phá lên, Lục Ly tuổi tác còn trẻ, nhiệt huyết dâng trào, quả nhiên đã không chịu nổi. Trong lòng hắn rất khinh thường loại hành động ngu xuẩn này của Lục Ly, chỉ là vài thường dân mà thôi, cũng đâu phải người thân và tộc nhân của Lục Ly, đối với hắn mà nói, chết nhiều hơn nữa cũng không ảnh hưởng.
- Khá lắm, Lục Ly, ngươi rốt cuộc đã không làm con rùa đen rụt cổ, có cốt khí!
Nhan Chân không động thủ ngay mà tiếp tục đánh chết những quân sĩ đang xông lên. Hắn có chiến giáp Thần Khí, Thần Thì còn không làm gì được hắn, một Hóa Thần nho nhỏ như Lục Ly thì có thể uy hiếp gì đến hắn?
Hắn muốn chơi đùa một phen, khiến Lục Ly hoàn toàn tuyệt vọng mới giết chết hắn, như vậy mới có thể phát tiết lửa giận trong lòng hắn. Lần này Nhan gia chết mất bốn Hóa Thần, nguyên khí đại thương, nếu như không trả thù Lục Ly, Nhan Chân trong lòng sao có thể thoải mái?
- Chết, chết, chết!
Lục Ly thét lên bay tới, hắn tựa như đã mất hết lý trí, rơi vào trạng thái cuồng loạn. Hắn không để ý đến tiếng gào hét của đám người Hồ Lang, thân thể lao tới như mãnh hổ, vung Lãnh Phong trong tay lên đánh tới Nhan Chân ở cách xa đó.
Xẹt xẹt!
Một luồng ánh đao kinh thiên từ trong Lãnh Phong gào thét phóng ra ngoài, khiến trời xanh bị xé rách thành một vết nứt, bỗng chốc đã chạy dài đến đây, tầng tầng lớp lớp bổ vào người Nhan Chân.
Nhưng mà, công kích hoa lệ như thế hình như lại không có mấy tác dụng. Nhan Chân không thèm né tránh, mặc cho ánh đao bổ tới, chiến giáp màu tím trên người hắn hơi lóe lên, cơ thể bị đánh lại không hề xê dịch đến nửa bước.
- Ha ha ha!
Nhan Chân giễu cợt cười phá lên, công kích của Lục Ly quá quá yếu, không khác những Hóa Thần phổ thông khác là mấy. Võ giả cấp bậc này hắn chỉ tùy tiện bóp phát là chết, nếu không có Thiên Tà Châu và Thần Thi thì Lục Ly chả là cái đinh gỉ.