Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Linh Phong Thành Bảo!
Lục Ly phóng thích Linh Phong Thành Bảo, bảo phủ khắp người Nhan Chân, hiên tại gần Nhan Chân không có ai, toàn bộ đều đã bị đánh chết hoặc là đánh bay ra ngoài.
- Tài mọn!
Sau khi Linh Phong Thành Bảo bao phủ trọn lấy Nhan Chân, trên cổ hắn bừng sáng lên từng luồng từng luồng ánh sáng kim sắc, tiếp theo xuất hiện từng con mãng xà kim sắc, bay lượn đầy trời, trong nháy mắt phá tung Linh Phong Thành Bảo.
- Linh Phong Thần Binh, phong thúc áo nghĩa, phong quyển áo nghĩa, phong sát áo nghĩa...
Lục Ly vung hai tay tập hợp phong triều từ bốn phương tám hướng, tiếp theo từng đạo từng đạo Long Quyển Phong được hình thành bay tới bao phủ lấy Nhan Chân. Còn có những luồng gió vô hình trói buộc Nhan Chân, Long Quyền Phong mang theo công kích cường đại của linh hồn, Lục Ly phóng ra các loại bản lĩnh, nghĩ ra hết tất cả biện pháp đánh chết Nhan Chân.
- Thăng Long Thuật!
Lục Ly còn phóng thích Huyết Thống Thần Kỹ, đồng thời thân thể như một đạo thanh phong phiêu bay tới, đến gần Nhan Chân rồi liền vung Lãnh Phong lên điên cuồng chém xuống Nhan Chân, hắn vận dụng Toái Hồn Bí Thuật. Bí thuật này rất bá đạo, có thể trực tiếp đưa sức mạnh và công kích của linh hồn chấn động đi vào, bỏ qua phòng ngự ở bên ngoài mà công kích luôn đến Hồn Đàm hoặc là bản mệnh châu của kẻ địch.
- Hết cách đành mình trần ra trận rồi?
Nhan Chân vốn có thể nhàn nhã phá tan những Long Quyển Phong được Lục Ly ngưng tụ kia, có thể dễ dàng né tránh công kích của Lục Ly, nhưng hắn không làm thế. Hắn chỉ bổ xuống Thần Thi một đao rồi đứng đó mặc cho Lục Ly công kích.
Hắn đang cố ý cho Lục Ly chút ít hi vọng, rồi mới khiến hắn tuyệt vọng. Để cho hắn được thấm thía cái gì gọi là bất lực, cái gì gọi là tuyệt vọng...
Ầm!
Lãnh Phong của Lục Ly bổ xuống chiến khôi( mũ giáp) trên đầu Nhan Chân, mấy chục làn sóng chấn động của lực lượng và linh hồn đều điên cuồng trào ra.
Điều khiến Lục Ly kinh ngạc chính là mấy chục làn sóng xung kích của lực lượng và linh hồn đều căn bản không có cách nào xuyên thấu qua chiến khôi để xâm nhập vào trong đầu Nhan Chân, chiến khôi này lại có thể dễ dàng ngăn cản toàn bộ sức mạnh của lực lượng và linh hồn.
- Thần Khí...
Quả nhiên trên mặt Lục Ly lộ ra một tia vô lực và chán nản, Nhan Chân nắm giữ chiến giáp Thần Khí, cho dù cứ đứng đó cho hắn bổ xẻ cũng không tổn thương đến một sợi tóc.
Thực tế chứng minh, cho dù lực công kích của hắn có cường đại như Thần Thi cũng không thể nào tóm được hắn ta.
- Không công kích nữa?
Nhan Chân híp mắt nhìn Lục Ly đầy vẻ khinh thường, thấy Lục Ly dừng lại hắn liền trào phúng cười nói:
- Ngươi đã không công kích nữa thì đến lượt ta.
Vụt!
Nhan Chân không dùng đến thần binh mà chỉ tùy tiện vung tay, cánh tay của hắn đột nhiên trở nên to dài, bàn tay lớn táp đến chỗ Lục Ly.
Rầm!
Trên đầu Lục Ly có Long Khải chiến khôi, nhưng hứng chịu một chưởng này hắn vẫn lập tức bị đánh bay, miệng phun ra một ngụm máu, rõ ràng đã bị chấn thương.
Ầm!
Cơ thể Lục Ly bị đập vào trong một ngọn núi nhỏ gần đấy, ngọn núi nhỏ bị chấn động lún xuống, đá trên núi lăn xuống chôn sống hắn.
Ầm!
Núi đá nổ tung, Lục Ly bất ngờ vọt ra, khóe miệng đầy máu tươi, lại thêm khuôn mặt dữ tợn của hắn cùng với con mắt đỏ ngầu, khiến hắn trở nên đáng sợ đến lạ.
Hắn không biết nên làm gì, chỉ có thể tiếp tục điên cuồng vọt tới chỗ Nhan Chân. Lần này chưa đến gần Nhan Chân thì hắn đã tùy tiện vung thần binh lên bổ xuống một đao.
Xẹt xẹt!
Trời xanh giống như một trang giấy trắng bị lưỡi đao sắc bén cắt đôi, xuất hiện một khe nứt vô cùng gọn ghẽ. Ánh đao bắn tới như tia chớp, Lục Ly căn bản không có cách nào né tránh, dễ dàng bị bổ trúng.
Ầm ầm!
Long Khải bên ngoài cơ thể Lục Ly từng mảng một bị nổ tung, tiếp đó chiến giáp bán Thần Khí cất giấu trong cơ thể hắn hiện ra, nhưng chẳng mấy chốc cũng bị xé rách. Cuối cùng trước ngực hắn máu thịt be bét, rồi lại bị đánh bay ra ngoài.
- Quá yếu, quá yếu...
Nhan Chân lắc đầu, vừa nãy hắn còn chưa dùng đến công kích quá mạnh mẽ, phong ngự của Lục Ly mặc dù không đến nỗi nào nhưng so với cảnh giới của hắn thì còn kém xa, hơn nữa hắn còn nắm giữ thần binh. Chút thực lực này của Lục Ly căn bản không đáng lọt vào mắt, giống như sự khác biệt giữa một Hoàng Nhân với một Mệnh Luân Cảnh vậy...
Ầm!
Lục Ly lại lần nữa đập vào bên trong ngọn núi nhỏ, bên kia đám người Hồ Lang điên cuồng xông lên, còn có rất nhiều quân sĩ cũng liều mạnh vọt tới, dường như muốn làm vướng chân Nhan Chân, để Lục Ly có cơ hội thoát thân.
- Các ngươi đã muốn chết, vậy thì chết đi!
Nhan Chân tùy ý vung thần binh lên, từng quân sĩ lập tức bị đánh chết như những người bằng rơm vậy. Nhan Chân không có dùng hết sức mình, chỉ tùy tiện bổ xuống một đao đã có thể đánh chết rất nhiều quân sĩ.
Ầm!
Lục Ly lại lần nữa lao ra từ trong ngọn núi nhỏ, nhưng mà lần này hắn không phóng tới chỗ Nhan Chân nữa, mà kinh ngạc nhìn cảnh tượng bốn phía xung quanh. Cảnh tượng này khiến hắn cảm thấy mơ hồ có chút quen thuộc, khiến trong lòng hắn mơ hồ có tia xúc động.
- Luyện Ngục? Tàn sát?
Trong đầu hắn hiện lên cảnh tưởng nhìn thấy trong máu của Sát Đế, cũng thây chất đầy đồng, quang cảnh giống hệt Luyện Ngục. Cũng ung dung một đao chém chết vô số đối thủ, khắp nơi cũng đầy màu tươi, toàn bộ thế giới nồng đậm tà khí...
- Sát Đế Chân Ý? Lấy giết chóc đàn áp giết chóc? Lấy giết chóc chứng minh đạo lý? Lấy giết chóc giải quyết những chuyện bất bình trong thiên hạ? Giết! Giết! Giết!
Con mắt Lục Ly ngày càng đỏ rực, sát khí cùng tà khí trên người ngày càng nồng đậm, hắn ngửa mặt lên trời gào thét, như một con dã thú đang nổi giận gào rít không ngừng!
Giờ khắc này hắn như biến thân thành một vị Sát Thần chân chính!
Cuộc đời này của Lục Ly đã trải qua rất nhiều chuyện, nhưng chưa bao giờ nổi giận, nghẹn khuất giống như lần này. Giờ khắc này trong đầu của hắn ngoại trừ tức giận và sát ý bên ngoài, đã không còn chứa được bất kỳ thứ gì.
Vạn vật đều có linh hồn, người người đều bình đẳng!
Từ đầu đến cuối Lục Ly luôn nghĩ rằng giữa mỗi người đều bình đẳng, mỗi người đều có quyền sống, ngươi không có quyền vô duyên vô cớ tước đoạt cuộc sống của người khác.