Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Một loại sát khí có thể khiến người ta sinh lòng sợ hãi, không dám làm kẻ địch.
- Hả?
Trong đôi mắt Nhan Chân léo sự bén nhọn, hắn sớm đã phát hiện ra Lục Ly có gì đó không ổn. Trong mắt hắn Lục Ly trở nên vô cùng lạ lẫm, giờ phút này Lục Ly khiến trong lòng hắn sinh ra dè chừng, khiến hắn có một cảm giác giống như đối mặt với Nhan Thiên Cương, khiến trong lòng hắn không khơi dậy nổi một chút ý chí chiến đấu, mà theo bản năng hoảng sợ.
- Sao có thể?
Trong lòng Nhan Chân chấn động, làm sao mà hắn có thể sinh ra tâm lý sợ hãi khi đối mặt với một Hóa Thần sơ kỳ, chuyện này đúng là quá tà đạo.
Trong lòng của hắn dâng lên sự nóng giận, thần binh trong tay lấp lánh ánh sáng muốn bổ một đao, chém Lục Ly thành hai mảnh.
Chỉ là Lục Ly xuất đao còn nhanh hơn hắn, mặc dù nhìn tốc độ phi hành Lục Ly rất chậm, nhưng lúc Nhan Chân sững sờ vừa rồi Lục Ly đã nhanh chóng kéo gần khoảng cách. Hắn cũng không có phóng thích chiêu thức quá hoa mỹ, chỉ là nhẹ nhàng đánh ra một đao.
Kèm theo một đao khẽ động của Lục Ly, khiến Huyền khí bốn phương tám hướng trong Thiên Địa lập tức chen chúc bay đến, trong nháy mắt trấn áp không gian quanh Nhan Chân.
- Chuyện này!
Nếu như nói vừa rồi Nhan Chân chỉ là hơi chấn động một chút, giờ phút này nội tâm lại dâng lên sóng biển ngập trời. Bởi vì hắn phát hiện ra thân thể mình lại hoàn toàn không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn thấy luồng sáng từ thanh đao kia không ngừng tới gần, cuối cùng bổ vào trên thân thể của hắn.
- Không có việc gì, không có chuyện gì, ta có chiến giáp Thần Khí, chắc chắn có thể chịu nổi!
Trong lòng Nhan Chân âm thầm nghĩ, một chiêu này của Lục Ly nhìn cũng không lợi hại lắm, tuyệt đối không thể nào tạo thành bất cứ tổn thương nào đối với nó.
- A...
Sau một lúc hắn mới phát hiện là mình sai rồi, vô cùng sai!
Lục Ly nhẹ nhàng chém tới một đao, một luồng sáng màu đỏ máu từ bên trong đao Lãnh Phong gào thét phóng ra. Ánh sáng từ đao còn chưa có chém tới, một luồng sát khí vô cùng nồng đậm tràn đến, bao phủ Nhan Chân trong nháy mắt.
Nhan Chân cảm giác một luồng ánh sáng đỏ bay tới, trong thế giới của hắn bị màu đỏ đó bao phủ hết, hoặc chính xác hơn là hắn đi vào một thế giới máu.
Lục Ly biến mất, luồng sáng từ thanh đao biến mất, sông núi đất đai ở bốn phía cũng biến mất. Nhan Chân cảm giác như hắn chỉ thấy được dưới đều là máu, máu ở khắp nơi trên trời, hắn mất đi phương hướng hoàn toàn, lạc lối trong biển máu.
Ầm!
Một tiếng nổ nặng nề vang lên, kéo Nhan Chân từ trong thế giới máu trở về. Nhan Chân đột nhiên bừng tỉnh, trong lòng kinh sợ vạn phần, bởi vì lúc nãy hắn vậy mà ngây người trong nháy mắt.
Cường giả chiến đấu, có thể định rõ sống chết trong trong nháy mắt!
Nếu như đòn tấn công của kẻ địch đủ sắc bén thì vừa rồi hắn đã chết rồi. Nghĩ tới đây hắn âm thầm sợ hãi, sau đó lại cảm thấy có chút may mắn. May mắn là hắn có chiến giáp Thần Khí, cho nên đồn tấn công của Lục Ly chỉ có thể đánh bay hắn, chứ không có tạo thành bất cứ tổn thương nào đối với hắn, chiến giáp Thần Khí không có bất kỳ vết tích bị phá vỡ.
- Không đúng...
Đột nhiên Nhan Chân cảm thấy ngực có chút nóng, còn cảm thấy có chút đau đớn, hắn vội vàng thăm dò bên trong cơ thể, lại sợ hãi thêm lần nữa.
Hắn phát hiện một nguồn năng lượng khó hiểu bên trong cơ thể mình, nguồn năng lượng kỳ dị kìa không nhiều, nhưng lại yên lặng tấn công lục phủ ngũ tạng của hắn, thành công khiến hắn thụ thương.
- Không ổn.
Nhan Chân hoảng hốt một chút, hắn ỷ vào nhiều nhất chính là chiến giáp Thần Khí và thần binh. Bây giờ Lục Ly vừa đánh tới hắn căn bản không có cách nào đánh trả lại, mà Lục Ly có thể xuyên qua chiến giáp Thần Khí làm tổn thương lục phủ ngũ tạng của hắn, hơn nữa còn là một loại năng lượng rất kỳ dị, dường như hắn căn bản không có cách nào hóa giải.
Nói cách khác chỉ có thể mặc cho Lục Ly đánh tới như thế này, thương thế của hắn sẽ càng ngày càng nặng, cuối cùng lục phủ ngũ tạng vỡ vụn, sau đó Thần Linh cũng không cứu sống hắn nổi.
Xoẹt!
Hắn còn không kịp phản ứng, Lục Ly bên kia đã đánh tới lần nữa. Nhẹ nhàng chém ra một đao giống vậy, luồng sáng màu đỏ máu từ bên trong đao Lãnh Phong ngập trời bay tới. Còn chưa chém tới, một luồng sát khí nồng đậm bao phủ xung quanh Nhan Chân, sau đó Nhan Chân tiến vào thế giới máu kia một lần nữa, hoàn toàn mất phương hướng.
Ầm!
Ánh sáng từ thanh đao liên tiếp chém vào trên người Nhan Chân, thân thể Nhan Chân bị đánh bay ra ngoài một cách dữ dội, tử sắc Thần Khí chiến giáp của hắn tỏa ra một luồng hào quang lấp lánh, chiếu sáng khắp nơi, chiếu vào trong mắt khiến đám người Hồ Lang không mở mắt ra được.
- Hay lắm.
Đám người Hồ Lang lớn tiếng khen ngợi, mặc dù đòn tấn công của Lục Ly cũng không thể phá vỡ được chiến giáp Thần Khí. Nhưng Nhan Chân lại liên tục bị đánh bay hai lần thế mà không có sức đánh trả, điều này khiến mọi người nhìn thấy hi vọng.
Quan trọng nhất là giờ phút này Lục Ly cho người ta cảm giác, giống như là cảm giác Hồ Lang đột phá Địa Tiên, Lục Ly không còn giống như là một phàm nhân mà là một pho tượng Sát Thần, một Thần Linh đến từ Thần Giới.
Vèo vèo!
Lục Ly phá vỡ bầu trời bay tới, nhanh chống đuổi kịp Nhan Chân, chờ tới lúc Nhan Chân vừa mới tỉnh táo lại, Lục Ly lắc thanh đao bên trong tay một lần nữa.
Xoẹt!
Một tiếng rít vang lên, Thiên Địa Huyền Khí từ bốn phương tám hướng từ ánh sáng màu máu của thanh đao gào thét bay tới. Nhan Chân vừa muốn di chuyển, lại bị trấn áp một lần nữa, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn luồng sáng từ thanh đao bay tới, nhìn thế giới của mình biến thành máu màu đỏ.
Ầm!
Nhan Chân lại bị đánh bay một lần nữa, lần này hắn cũng không dò xét thương thế của mình nữa, mà bay tới phía xa đầu tiên. Hắn không thể không trốn, bởi vì Lục Ly đã bay tới, nếu như sau khi cho Lục Ly tấn công, hắn sẽ bị trấn áp lần nữa, liên tục giống như vậy hôm nay hắn chắc chắn sẽ chết ở chỗ này.
Lục Ly tấn công ở phía xa, một đòn tấn công tời đất lập tức trấn áp hắn, hắn lại không thể đánh trả.