Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Nhưng khoảng cách của Lục Ly quá xa, Thần Thi còn chắn phía trước, nhẹ nhõm phá bỏ đòn tấn công của Nhan Chân.
Ầm!
Nhan Chân bị đánh bay ra ngoài một lần nữa, lần này liên tục nôn bốn năm ngụm máu tươi, căn bản áp chế không nổi. Hắn cảm giác lục phủ ngũ tạng đã bị đánh bể, trong mắt của hắn không có khổ sở, mà toàn là kinh sợ, hắn biết nếu như còn không nghĩ cách, chẳng mấy chốc hắn sẽ chết ở nơi này.
Chết, hắn cũng không sợ!
Hắn đã sống nhiều năm như vậy, các loại vinh hoa phú quý điều hưởng thụ đủ, hắn biết đời này hắn không thể nào đột phá Thần cảnh, Nhan Thiên Cương cũng đã nói rõ tư chất của hắn không vượt qua nổi nửa bước cuối cùng.
Sớm muộn gì hắn cũng phải chết, đời này hắn cũng không có gì tiếc nuối, chết sớm chết muộn đều như thế.
Điều duy nhất hắn không thể chấp nhận chính là Thần Khí!
Hắn mà chết, hai món Thần Khí sẽ bị Lục Ly đoạt mất, dấu ấn tinh thần của biến mất, Lục Ly có thể nhẹ nhàng luyện hóa hai món Thần Khí này. Đây chính là bảo vật trấn tộc của Nhan gia, là nhờ năm đó Nhan Thiên Cương hao tốn một cái giá cực lớn mới lấy được, vì Thần Khí này Nhan Thiên Cương làm nô cho người ta mấy vạn năm...
Không có chiến giáp Thần Khí và thần binh, cho dù Nhan gia còn có thành Thần Hoàng, cũng đã mất đi một sát khí có ích, không thể nào tạo được uy hiếp đối với Cửu giới.
- Không còn cách....
Càng nghĩ, trên mặt Nhan Chân càng lộ ra sự bất lực, hắn phát hiện mình chỉ có một con đường. Đó chính là sử dụng một loại thần thuật mạnh mẽ, ép buộc Nhan Thiên Cương phân thần xuống, giết chết Lục Ly.
Vốn không có Thần Đàn và pho tượng là không có cầu nối không có môi giới, Thần Linh không thể nào hạ phân thần. Nhưng năm đó Nhan Thiên Cương đồng thời cũng đưa một bảo vật, có món bảo vật này lập tức có thể phóng ra phân thần một lần, đây là bảo vật dùng để cứu mạng.
Ầm!
Sau khi bị một đao của Lục Ly đánh bay khỏi đây, lần này Nhan Chân không nói nhảm nữa, trong tay nhanh chống xuất hiện một ngọc thạch. Đó là một pho tượng bạch ngọc nho nhỏ, hắn niệm huyền lực vào, sau đó đột nhiên ném pho tượng bạch ngọ ra ngoài.
Ù… Ù… Ù...!
Pho tượng bạch ngọc lớn lên trước gió, hơn nữa phía trên còn có hào quang lấp lánh, một luồng thần uy nhàn nhạt nhanh chóng từ bên trong tràn ra ngoài.
- Thần uy à?
Đôi mắt Lục Ly đỏ ngầu nhìn qua, sau đó không hề nghĩ ngợi mà chém một đào vào pho tượng bên kia. Hắn không biết pho tượng bạch ngọc này có thể làm được gì, nhưng do Nhan Chân ném ra, còn có thể xuất hiện thần uy nhàn nhạt, nên hắn nghĩ nên chém nát nó rồi lại nói.
Xoẹt!
Một luồng ánh sáng màu đỏ máu gào thét chạy tới, Thiên Địa Huyền Khí ở bốn phía bị huy động, điên cuồng lao tới pho tượng, trấn áp pho tượng đang bay.
- Hử?
Thần niệm mạnh mẽ dày đặt phóng ra, nhanh chóng dò xét phạm vi trăm dặm, cuối cùng thần niệm của hắn rơi vào ánh sáng từ đao của Lục Ly, âm thanh nổi giận của hắn vang lên:
- Lục Ly, nếu ngươi dám giết Nhan Chân, sau khi ngươi tới Thần Giới, chắc chắn ta sẽ không tiếc bất cứ giá nào giết chết ngươi...
Ầm!
Lời nói của Nhan Chân vừa mới vang lên, ánh sáng màu đỏ màu dữ dội chém vào pho tượng bạch ngọc, sau một giây pho tượng bạch ngọc chia năm xẻ bảy, nổ thành bột mịn.
- Xong...
Tia hi vọng cuối cùng tan vỡ, Lục Ly phản ứng quá nhanh. Đoán chừng Nhan Thiên Cương còn chưa kịp phản ứng, pho tượng bạch ngọc đã bị phá hủy, con đường cuối cùng Nhan Chân bị chặt đứt.
Sau khi pho tượng bị đánh vỡ, chắc là Nhan Thiên Cương cũng đã phát hiện, cho nên phóng phân thần xuống trước tiên. Nếu như Lục Ly chậm một bước, chờ Nhan Thiên Cương phản ứng kịp, muốn phá hủy pho tượng bạch ngọc sẽ rất khó .
Hạ phân thần không nhất định phải có chiến lực mạnh, nhưng Nhan Thiên Cương dù sao cũng là Thần Giới cấp Đại Năng, chắc chắn sẽ có cách, ít nhất bảo vệ Nhan Chân không chết đoán chừng cũng không khó.
Đáng tiếc tốc độ phản ứng của Lục Ly rất nhanh, đối với thần uy thì hắn hết sức quen thuộc, cũng vô cùng chán ghét, cho nên không hề nghĩ ngợi đánh ra một đao. Hết lần này tới lần khác lực tấn công của hắn bây giờ rất tàn nhẫn, mặc dù pho tượng bạch ngọc kia rất kiên cố, nhưng thoáng chốc đã nổ tung.
Nhan Chân ngây ngốc nhìn qua pho tượng nổ tung, ánh mắt dần trở nên ảm đạm, giống như bị mất đi hồn phách, một tia hi vọng cứu mạng cuối cùng cũng không còn.
Xoẹt!
Lục Ly không để ý nhiều như vậy, hung hăng chém tới Nhan Chân, uy hiếp của Nhan Thiên Cương hắn xem như đánh rắm.
Hắn tới Thần Giới sẽ không tiếc bất cứ giá nào giết chết hắn sao? Ai biết được thế lực của Nhan Thiên Cương ở Thần Giới có mạnh hay không, cho dù có thì Lục Ly cũng không sợ.
Chuyện của Thần Giới thì đi Thần Giới rồi nói!
Lục Ly đi tới bây giờ, hắn chưa từng sợ uy hiếp của người khác. Nếu như mỗi việc hắn đều phải lo trước lo sau, sợ đầu sợ đuôi, chắc giờ phút này đoán chừng hắn còn ở Bắc Mạc cùng với gia đình sống cuộc sống tạm ổn, làm sao có thể trở thành đệ nhất của Đấu Thiên giới chứ?
Con đường Võ Đạo, nghịch thiên cải mệnh.
Không có lòng vượt khó để đi lên, thì ngươi làm sao có thể vượt qua lần lượt kiếp nạn, đi tới mây xanh chứ?
Hắn và Nhan gia đã là kẻ thù, có cơ hội giết chết Nhan Chân tuyệt đối không thể bỏ lỡ. Hơn nữa lần này còn có nhiều người chết như vậy, không thay bọn họ báo thù rửa hận, thì Lục Ly làm sao an ủi những oan hồn trên trời kia chứ?
Ầm Ầm Ầm!
Nhan Chân lần lượt bị đánh bay ra ngoài trong sự nổi giận của Lục Ly, trong miệng hắn phun máu ngày càng nhiều, sắc mặt của hắn càng ngày càng tái nhợt, tốc độ càng lúc càng nhanh.
- Liều một lần cuối cùng vậy!
Sâu bên trong con ngươi của Nhan Chân lộ ra một chút tàn nhẫn, hắn biết mình đã không còn lối thoát, lúc nào cũng có thể chết, chỉ có liều một lần cuối cùng. Nếu như có thể thành công giết chết Lục Ly, có khả năng hắn còn hi vọng giữ mạng sống, nếu không thì vạn kiếp bất phục.
Đầu óc hắn không ngừng hoạt động, với kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm hắn biết không động thì thôi, động một chút phải giết. Hắn chỉ một cơ hội lần này, hắn nhất định phải cẩn thận và cẩn thận hơn.