Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lục Ly chắp tay, theo sau hỏi một tiếng:
- Lão trượng có quan hệ gì với gia tộc trong Cửu Giới không?
Lần này Lục Ly định hủy diệt rất nhiều đại gia tộc, lão già này nếu là quen biết cũ của Lục Nhân Hoàng, vậy Lục Ly ít nhiều gì sẽ nể mặt.
Lão giả lắc đầu nói:
- Không có, gia tộc của ta đã sớm bị hủy diệt, lão đầu tử hiện tại một người đơn độc, nếu không cách nào đột phá bước cuối cùng thì định chết già trong Băng Ngục này.
Lục Ly an tâm, chắp tay từ biệt lão trượng, đi vào Thiên Tà Châu, hóa thành luồng sáng bay đi.
Lão giả một mình đứng yên trên hồ băng thật lâu, trong mắt tràn ngập mờ mịt. Lục Ly còn trẻ mà sức chiến đấu như vậy, khiến lão giả tự hoài nghi bản thân, tiếp tục bế quan khổ tu như vậy có ý nghĩa không?
Lục Ly tiếp tục bay đi, lần này tốc độ lên cao nhất. Nếu Lục Nhân Hoàng đi khắp nơi tìm người khiêu chiến, vậy thì hành tung của hắn chắc chắn không cố định, có tìm người hỏi thăm cũng vô dụng, không bằng dựa vào tốc độ của Thiên Tà Châu đi khắp nơi tìm.
Lục Ly suy nghĩ một hồi, ra lệnh cho Hòa Nguyệt:
- Ưm, Hòa Nguyệt, thả một ít Tử Thể đi ra ngoài, hỗ trợ tìm một phen.
Hòa Nguyệt nhanh chóng thả ra Tử Thể. Sau khi thả ra mấy vạn Tử Thể, Lục Ly truyền tống chúng nó ra ngoài, Hòa Nguyệt ngay sau đó khống chế Tử Thể bay đi bốn phương tám hướng.
Qua hơn một canh giờ, Lục Ly lại lần nữa gặp hai lão quái, dường như là một đôi phu thê?
Lục Ly bay qua một ngọn núi tuyết lớn, sông băng trên vách đá đột nhiên nổ tung, tiếp đó một ông già và một bà già xuất hiện ở bên ngoài.
- A? Lão đầu tử, thứ này dường như là Thần Khí.
Bà già cảnh giới đến Hóa Thần cảnh, nhưng chỉ có Hóa Thần tiền kỳ, trên mặt không có nếp nhăn và da đốm mồi, ngược lại mặt hồng hào, loáng thoáng thấy đường nét lúc trẻ là một mỹ nhân.
Ông già lưng như kiếm, đạo bào màu trắng có vẻ nho nhã bất phàm, tuy rằng thoạt trông rất già nhưng thời trẻ chắc chắn là một chàng điển trai.
Ông già nhìn thoáng qua, mắt sáng rực, phun ra mấy chữ:
- Không lẽ là Thiên Tà Châu trong truyền thuyết? Bên trong là Lục Ly tiểu hữu?
Lục Ly khống chế Thiên Tà Châu ngừng lại, bị người gọi tên, hắn không tiện trực tiếp bay đi.
Hắn truyền lời ra ngoài:
- Tại hạ đúng là Lục Ly, hai vị tiền bối là?
- Chậc chậc!
Bà già tóc bạc mặt trẻ măng kinh thán nói:
- Lão đầu tử, đây là tiểu hữu đã đánh chết lão tặc Nhan Chân mà ngươi nói cho ta nghe? Tiểu hữu, mau đi ra gặp mặt, cho phu phụ chúng ta cúi đầu.
- Lục Ly tiểu hữu, không cần khẩn trương!
Lão giả áo trắng mỉm cười hiền hòa nói:
- Chúng ta là bạn không phải địch, tại hạ là Phong Ngạo Tuyết, đây là bạn già của ta, Mai Đình. Chúng ta và Nhan gia là kẻ thù không đội trời chung, ngươi đánh chết Nhan Chân xem như giúp chúng ta báo thù rửa hận.
Lục Ly có thể cảm thụ được sự chân thành của hai người, hắn cũng không sợ hai người trong bóng tối ra tay, lắc người xuất hiện ở bên ngoài Thiên Tà Châu.
Chiến giáp màu tím hiện ra, hắn mỉm cười nói:
- Hai vị tiền bối khách khí, ta đánh chết Nhan Chân là có thù hận không thể xóa bỏ với Nhan gia, hoặc hắn chết hoặc ta mất.
- Ha ha ha!
Lão giả nhìn thấy chiến giáp màu tím thì xác định Nhan Chân đã chết, sảng khoái cười to mấy tiếng, theo sau mang theo bà già cung kính khom người vái, chân thành nói:
- Lục tiểu hữu, xin nhận phu phụ chúng ta cúi đầu. Ngươi giết Nhan Chân là có ơn lớn với chúng ta, ngày sau có gì sai khiến hãy đến đây ra lệnh một tiếng.
Lục Ly không cách nào ngăn cản hai người, chỉ có thể cứng rắn nhận, hắn suy nghĩ một hồi rồi bảo:
- Sắp tới ta sẽ nghĩ biện pháp công phá thành Thần Hoàng, hủy diệt Nhan gia. Nếu hai vị muốn báo thù, đến lúc đó hãy cùng nhau hành động.
- A?
Phong Ngạo Tuyết cùng thê tử nhìn nhau một cái, trong mắt hai người tràn ngập giật mình.
Bà già reo lên:
- Tiểu hữu, ngươi có nắm chắc phá vỡ thành Thần Hoàng? Đó là thần thành, dù là Chân Thần cũng không phá sập được.
Phong Ngạo Tuyết gật đầu tiếp lời nói:
- Không sai, năm đó có mấy Thần Linh muốn đi phá vỡ thành Thần Hoàng, cuối cùng đều tay trắng trở về, tiểu hữu xác định có biện pháp?
- Không xác định!
Lục Ly lắc đầu nói:
- Nhưng phải làm mới có hy vọng, không thử thì sao biết không được? Dù sao làm thử cũng không tổn thất cái gì, đúng không nào?
- Tốt!
Phong Ngạo Tuyết trầm ngâm giây lát, trầm giọng quát:
- Được rồi, tiểu hữu đã có hào tình như vậy thì chúng ta sao có thể không đi theo? Chỉ cần tiểu hữu ra tay, phu phụ chúng ta nhất định đến nơi ngay. Năm xưa Nhan gia diệt bộ tộc của bạn già của ta, nếu như có thể hủy diệt Nhan gia, về sau phu phụ chúng ta sẽ đi theo tiểu hữu cả đời.
- Đúng đúng!
Bà già kích động gật đầu nói:
- Chỉ cần có thể diệt Nhan gia, báo thù cho gia tộc của ta, về sau mệnh của phu phụ chúng ta thuộc về tiểu hữu.
- Hai vị tiền bối tuyệt đối đừng nói như vậy!
Lục Ly không để bụng, hắn không thiếu nô lệ Hóa Thần đỉnh phong. Hiện tại sức chiến đấu của hắn không cần một đám Hóa Thần đỉnh phong, nhưng có thêm hai Hóa Thần cùng nhau công kích Nhan gia cũng là chuyện tốt.
Lục Ly cùng hai người giao hẹn một phen, lại hỏi thăm tin tức về Lục Nhân Hoàng, hai người trả lời giống hệt lão giả vừa rồi.
Lục Nhân Hoàng từng đến khiêu chiến hai người, ban đầu thất bại chạy trốn, lần thứ hai tới khiêu chiến, lại lấy sức của một người đánh bại hai người.
Nhưng hiện tại hai người cũng không biết Lục Nhân Hoàng ở nơi nào, bởi vì Lục Nhân Hoàng luôn phiêu bạt trong Băng Ngục, một đường khiêu chiến, chưa từng dừng lại bước chân.
Từ biệt hai người, Lục Ly tiếp tục tìm Lục Nhân Hoàng, bởi vì không ngừng gặp gỡ người khác khiến Lục Ly có chút bức bối. Hắn khống chế Thiên Tà Châu bay với tốc độ cao nhất, nếu không có cố ý chặn đường thì hắn định vòng qua họ bay đi luôn.
Không ngoài dự đoán của Lục Ly, một đường bay đi đều kinh động một đám lão quái, trong Băng Ngục quả nhiên có rất nhiều lão quái.
Bay năm canh giờ, Lục Ly gặp bốn lão quái, nhưng đều bị hắn vòng qua. tốc độ của Thiên Tà Châu quá nhanh, người bình thường căn bản đuổi theo không kịp.