Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- A!
Đường lão quái hét to một tiếng, trên bầu trời mưa như trút nước đổ xuống, màn mưa như làn khói, từng con rồng nước ngưng tụ giữa không trung, theo bốn phương tám hướng vọt tới, bao vây lão quái áo xanh vào giữa.
Áo nghĩa thủy hệ của Đường lão quái là khó chơi nhất, có thể giảm tốc độ của kẻ địch, giống như con ruồi cứ vo ve quanh mình, rất bực mình.
Lão quái áo xanh thấy mình bị quấn lấy, Thần Thi nhanh chóng đến gần, tức giận quát:
- Đường lão quái, đi ngươi ngay bây giờ, khi Lung đạo nhân đến thì ta sẽ không so đo ân oán với ngươi, nếu không thì đến lúc đó ngươi cũng chết chắc!
Lão quái áo xanh vận dụng kế ly gián, lúc này lão quái hận Lục Ly nhất, có giết Đường lão quái hay không chẳng còn quan trọng nữa, ưu tiên giữ mạng.
Đường lão quái sống nhiều năm như vậy, nếu bị ly gián dễ dàng thì mấy năm nay hắn sống như chó. Sắc mặt của Đường lão quái vẫn bình tĩnh như thường, tiếp tục thả ra áo nghĩa công kích.
Xoẹt!
Bởi vì được Đường lão quái trợ giúp, Thần Thi gặp lực cản ít hơn. Thần Thi rốt cuộc tới gần lão quái áo xanh, tung cú đấm mạnh, tốc độ cao phát ra tiếng nổ cực kỳ chói tai.
Oong!
Trong tay lão quái áo xanh xuất hiện một lá cờ, hắn tùy tay phất một cái, cờ tung bay cuốn lấy, quấn lấy Thần Thi và Đường lão quái. Thần Thi lập tức tung nắm đấm, lá cờ màu xanh bị xé rách, nhưng trong khoảnh khắc này, thân thể lão quái áo xanh dâng lên ánh sáng đỏ máu, rút lui mấy nghìn trượng.
Lục Ly ung dung đứng nhìn, không có dấu hiệu ra tay. Hắn muốn nhìn xem thủ đoạn của đám lão quái, để học hỏi. Tốc độ của Thần Thi nhanh như vậy, lão quái áo xanh này cho dù có chút thủ đoạn cũng chạy không được.
Thần Thi cấp tốc đuổi theo, Đường lão quái cũng thả ra thủy long dây dưa lão quái áo xanh, không cho người này chạy trốn. Lão quái áo xanh lại thả ra tay xương khô đầy trời, liên tục không ngừng đánh ra tiểu ấn, ngăn cản Thần Thi tới gần. Rõ ràng, lão quái áo xanh đang kéo dài thời gian chờ Lung đạo nhân tới.
Trong đám lão quái vây xem có vài người lặng lẽ thụt lùi sang một bên, từ xa xem cuộc chiến, bọn họ không muốn bị liên lụy.
Còn có mấy người gan dạ thì ở lại tiếp tục quan chiến. Bọn họ tò mò nhìn Lục Ly, trong mắt có chút ngạc nhiên nghi ngờ. Lão nhị trong Phong Điên Nhị Đạo rõ ràng đang câu giờ chờ Lung đạo nhân lại đây, tại sao Lục Ly vẫn bất động như núi, chẳng lẽ hắn thật sự không e ngại Lung đạo nhân?
Nhưng ngẫm lại thủ đoạn vừa rồi của Lục Ly, lại nhớ tới hắn mặc Thần Khí chiến giáp cùng thần binh, rồi còn Thần Thi, mọi người hơi hiểu lý do. Lục Ly có thể đánh chết cả Nhan Chân thì sợ gì Lung đạo nhân? Dù sao Nhan Chân được coi là đệ nhất nhân Cửu Giới.
Giữa không trung, Thần Thi một đấm đánh nát tấm thuẫn Thần Khí do lão quái áo xanh ném ra, lão quái áo xanh mượn cơ hội thả ra một ít xương khô trảo, theo sau thả ra bí thuật tiếp tục lùi nhanh.
- Có nhiều báu vật quá nhỉ.
Lục Ly chậm rãi đi theo, vẫn như cũ không có dấu hiệu ra tay, hắn muốn xem lão quái áo xanh có bao nhiêu báu vật cho Thần Thi phá hủy.
Lão quái áo xanh hơi nóng nảy, hắn thỉnh thoảng nhìn về phía phương xa, hắn không xác định Lung đạo nhân ở Băng Ngục hay không. Nếu Lung đạo nhân không ở thì khi chạy đến cứu hắn cũng đã muộn.
Thời gian dần trôi, sau khi qua một nén nhang, Thần Thi lại một lần nữa kéo gần cự ly, lần này lão quái áo xanh hết chiêu, chỉ có thể vươn ra một bàn tay xương chộp mạnh nhìn về phía Thần Thi, tức giận quát lớn:
- Lục Ly, ngươi hãy chờ Lung đạo nhân giết cả nhà ngươi đi!
Bùm!
Thần Thi đấm mạnh, cánh tay của lão quái áo xanh liên tiếp nổ tung, tiếp đó thân thể nổ thành huyết vụ, hoàn toàn chết đi.
- Dừng tay!!!
Cùng lúc đó, một giọng nói già nua nổ vang giữa không trung. Đám lão quái ở bên dưới vây xem thoáng chốc lén bay đi bốn phương tám hướng, vẻ mặt hoảng loạn.
Oong!
Giữa không trung dao động, một vòng sáng màu đen hiện ra, một đạo sĩ già mặc áo đạo màu xám, cầm phất trần đi ra từ vòng sáng.
- Lung đạo nhân!
Đường lão quái nhìn lỗ tai của đạo sĩ, phát hiện hai lỗ tai bị gọt đứt thì không còn bất ngờ gì nữa, xác định thân phận của người này.
Đường lão quái nhanh chóng bay ra sau lưng Lục Ly, đứng ở phía sau hắn, nhỏ giọng nói:
- Lục tiểu hữu, người này là Lung đạo nhân, xếp hạng bốn trên Luyện Ngục Thập Lão, rất lợi hại, ngươi... hãy cẩn thận một chút.
Lục Ly nhẹ gật đầu, trên mặt vẫn treo nụ cười thản nhiên, mắt nhìn Lung đạo nhân, không lên tiếng.
Hắn không rõ ràng gút mắt giữa Lung đạo nhân và Phong Điên Nhị Đạo, nhưng nếu ba người có quan hệ, Lung đạo nhân còn muốn bảo vệ hai người, trong lòng Lục Ly cho rằng Lung đạo nhân cùng hai người cũng là cá mè một lứa.
Lung đạo nhân đi ra từ vòng sáng màu đen, quét mắt qua Thần Thi, lại nhìn lão quái áo xanh nổ thành huyết vụ, cuối cùng chuyển sang nhìn Lục Ly, mở miệng nói:
- Lão đạo biết hai người này phẩm hạnh không được tốt lắm, nhưng ngày xưa họ có ơn với ta, cho nên hai người bị giết, lão đạo không thể khoanh tay mặc kệ. Người trẻ tuổi, lão đạo muốn giết ngươi, ngươi còn có di ngôn gì muốn nói? Ngươi yên tâm đi, lão đạo làm người có nguyên tắc, sẽ không liên lụy người nhà của ngươi.
- Ha ha ha!
Lục Ly cười to, tựa như nghe thấy chuyện nực cười nhất, hắn lắc đầu nói:
- Lão đạo sĩ, nếu ngươi còn tính phân rõ phải trái, ta cũng cho ngươi một câu thật lòng. Lão nhân gia tu luyện đến cảnh giới này không dễ dàng, lập tức rút đi, đừng để hủy đạo cơ và tính mệnh!
Lung đạo nhân không có một chút phản ứng với lời của Lục Ly, dường như Lung đạo nhân thật sự là kẻ điếc, chẳng những không nổi khùng lên, thậm chí không nói một câu.
Qua giây lát sau, Lung đạo nhân thấy Lục Ly không có ý định đi, trong tay hắn phát sáng, xuất hiện một cây tỳ bà, ngón tay gảy dây đàn, trầm giọng nói:
- Nếu ngươi không còn lời nào để nói, vậy lão đạo tiễn ngươi lên đường.
- Ma Quỷ Bà!
Đường lão quái thay đổi sắc mặt, giật mình kêu lên:
- Tiểu hữu, mau lùi lại! Lung đạo nhân một khi sử dụng Ma Quỷ Bà, nếu không là cường giả linh hồn thì không ai chịu nổi!