Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Một đường truy sát hai ngày ba đêm, Lục Ly không biết mình công kích bao nhiêu lần, không ngờ Hỏa lão quái có nhiều lửa màu đen như vậy.
Trong khoảng thời gian này phỏng chừng tiêu hao lửa màu đen có thể xếp đầy không gian giới phạm vi nghìn trượng, không biết Hỏa lão quái tích trữ lửa màu đen ở đâu nữa.
Chân trời xa xuất hiện một tòa sơn mạch to lớn mơ hồ, Lục Ly biết đã đến Thông Thiên Sơn, lòng hắn cùng xuống. Trong Phong Ngục mà không thể hạ được Hỏa lão quái, đi Ám Ngục sẽ càng khó khăn.
Dù sao không chặn lại được, Lục Ly dứt khoát vào trong Thiên Tà Châu, hỏi Lung đạo nhân:
- Lung đạo nhân, ngươi quen thuộc Ám Ngục không?
- Quen!
Lung đạo nhân đoán được hẳn là phải đi vào Ám Ngục, biểu cảm hơi nặng nề nói:
- Ám Ngục có chút phiền phức, nơi đó một mảnh đen ngòm, không có một chút tia sáng, rất khó theo dấu. Nhưng Hỏa lão quái muốn trốn cũng không đơn giản như vậy, chủ nhân lát nữa hãy thả ta ra ngoài, ta đánh dấu lên người của hắn, chỉ cần ấn ký còn thì hắn chạy trốn tới đâu cũng bị ta cảm ứng được.
- Tốt!
Lục Ly lên tinh thần, khống chế Thiên Tà Châu cấp tốc bay đi, vòng ra phía trước Hỏa lão quái. Sau đó hắn và Lung đạo nhân cơ hồ cùng một lúc xuất hiện, hai người đồng thời ra tay.
Lục Ly thả ra sát chiêu của Sát Đế trấn áp Hỏa lão quái, cây cột đá trong tay Lung đạo nhân đột nhiên đánh ra, sợi xích sắt trên cây cột đá hóa thành hư ảnh giao long rít gào lao ra.
Bùm!
Sau khi ánh đao đỏ máu chém bay Hỏa lão quái, hư ảnh giao long biến ra từ xích sắt chợt lóe biến mất, đi vào trong thân thể của Hỏa lão quái.
- A?
Vào giây pthú này, Hỏa lão quái tỉnh táo lại, hắn trực tiếp xé rách hư không, đi vào khe nứt không gian. Giây tiếp theo Hỏa lão quái lại xuất hiện ở lối vào Thông Thiên Sơn thân thể như mũi tên nhọn bay đi, rất nhanh biến mất trên Thông Thiên Lộ.
- Đi!
Lục Ly vung tay lên, cùng Lung đạo nhân bay đi Thông Thiên Sơn, đến Thông Thiên Lộ, Lục Ly rõ ràng cảm giác trọng lực càng lớn, tốc độ bay của hắn chậm dần.
- Đại nhân, ta mang theo ngươi!
Lung đạo nhân một tay bắt lấy cánh tay của Lục Ly, mang theo hắn một đường leo lên, rất nhanh đến đỉnh núi Thông Thiên Sơn. Cuối cùng một cước bước ra, hắn cảm giác trước mắt lóe tia sáng trắng, sau đó đi vào thế giới tối đen.
- Đen quá!
Lục Ly hơi cảm khái một tiếng, hắn từng nghe tin đồn về Ám Ngục, nghe nói nơi này là tuyệt đối hắc ám, không có một chút ánh sáng. Thậm chí ngươi lấy ra đồ đánh lửa hoặc là dạ minh châu đều chỉ có thể chiếu sáng khu vực cực kỳ nhỏ.
Lục Ly lập tức thả ra thần niệm, phát hiện thần niệm ở đây cũng nhận được hạn chế rất lớn, chỉ có thể tra xét phạm vi mấy trăm trượng, bị giới hạn rất nhiều.
- Phương hướng nào?
Lục Ly mang theo Lung đạo nhân đi vào trong Thiên Tà Châu, Lung đạo nhân cảm ứng một phen, chỉ hướng phương bắc nói:
- Mé bắc, chắc hắn muốn trốn đi Hồn Ngục, Hồn Ngục là nguy hiểm nhất, có lẽ vì cảnh giới của chủ nhân không cao, hắn muốn dụ chủ nhân vào Hồn Ngục.
Vèo!
Thiên Tà Châu bay đi, mới bay chưa bao lâu thì Lục Ly cảm giác đụng vào một vài thứ. Hắn thả thần niệm ra ngoài tra xét, phát hiện không gian thỉnh thoảng có một ít quái thú giống như chim, có miệng dài mảnh.
- Đây là cái gì?
Lục Ly hình dung vẻ ngoài của quái thú.
Lung đạo nhân giải thích rằng:
- Đây là hỗn độn thú của riêng Ám Ngục, Hấp Tủy Văn. Loại hỗn độn thú này trông như con muỗi, nên được đặt tên này. hỗn độn thú này có khắp nơi trong Ám Ngục, bình thường trực tiếp công kích đầu của võ giả, hút tủy não. Chủ nhân không cần cố kỵ, Hấp Tủy Văn không phá mở Thần Khí được, nhưng nếu chỉ dựa vào Bán Thần Khí, gặp quá nhiều Hấp Tủy Văn thì sẽ nguy hiểm.
- À ừm!
Lục Ly thầm giật mình, trực tiếp hút tủy não, hỗn độn thú này thật độc ác.
Hắn phòng ngừa chu đáo, hỏi thăm:
- Ám Ngục còn có thứ đặc biệt khủng bố nào nữa không, hãy kể rõ ra.
- Trừ Hấp Tủy Văn ra, hỗn độn thú lợi hại chỉ có một loại U Linh Trùng. Loại sâu này bình thường ẩn nấp trong khe nứt không gian, thỉnh thoảng đi ra tập kích. Răng của loại sâu này cực kỳ lợi hại, có thể dễ dàng gặm vỡ Bán Thần Khí, nếu Hóa Thần bình thường không có thủ đoạn lợi hại, bị U Linh Trùng gặp phải thì chỉ có một con đường chết.
Lung đạo nhân tạm dừng rồi nói tiếp:
- Đại nhân, người có Thần Khí, chỉ cần không gặp số lượng lớn U Linh Trùng thì không sao. Thật ra Ám Ngục khủng bố nhất là ảo cảnh hình thành tự nhiên, ở đây rất dễ dàng lạc mất phương hướng, nếu lạc đường trong ảo cảnh mà không phá cục được thì hoặc là chết ở bên trong, hoặc là cuối cùng phát điên.
- A!
Lục Ly hơi rung động, nếu thật sự rơi vào ảo cảnh, trong chỗ đen ngòm không thấy gì này, ở một, hai tháng thì không sao, nếu bị nhốt một, hai năm, thậm chí mấy chục năm thì sao?
- Nếu ta bị nhốt một năm có lẽ cũng sẽ nổi điên.
Trong một chỗ tuyệt đối hắc ám, không thấy được bất cứ cảnh vật, con người sẽ bản năng cảm giác được khủng bố, cảm giác được vô lực, cảm giác mờ mịt, dù người có tố chất tâm lý mạnh đến đâu thì có lẽ cũng sẽ nổi điên.
May mắn hắn mang theo Lung đạo nhân, lão quái cấp bậc cỡ này hẳn là thường lướt qua Ám Ngục, phỏng chừng cũng hay lang bạt Hồn Ngục. Lục Ly hỏi Lung đạo nhân, cũng chứng thực điểm này, Lung đạo nhân chẳng những thường đi Hồn Ngục, còn từng đến Lôi Ngục ba lần.
- Lôi Ngục thật sự khủng bố như trong lời đồn?
Lục Ly suy nghĩ một hồi lại tò mò hỏi thăm, xông qua Lôi Ngục thì có thể đi Thần Giới, theo lý thì Lôi Ngục hẳn là cực kỳ khủng bố.
- Đúng vậy!
Lung đạo nhân trong lòng sợ hãi gật đầu, đáy mắt tràn ngập hoảng loạn, tạm dừng rồi mới nói:
- Nếu thực lực của ta khôi phục đỉnh phong có lẽ có nắm chắc xông vào một lần. Với thực lực hiện tại, đừng nói đi khu vực trung tâm, cho dù ở ngoài rìa cũng dễ dàng bị đánh chết.
- Khủng bố vậy sao?
Lục Ly có chút lo lắng, sau khi Lung đạo nhân biến hình thì có lực phòng ngự rất khủng bố, nếu Lung đạo nhân ở vòng ngoài cũng không chịu nổi, với tốc độ và lực phòng ngự của Tiểu Bạch có thể chịu đựng được không? Đừng để mới tới gần đã bị đánh chết.