Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lục Ly nhìn thoáng qua Tiểu Bạch ngủ say trong góc đại điện, trầm tư giây lát, thôi thì chờ có cơ hội đi Lôi Ngục rồi tính tiếp. Không chừng Tiểu Bạch thiên phú dị bẩm có thể kháng cự thì sao? Mấy năm nay Tiểu Bạch luôn dùng lôi điện tôi thể, không chừng sức đề kháng với lôi điện rất mạnh.
- Đại nhân, Hỏa lão quái hẳn là ở phía trước!
Lung đạo nhân đột nhiên nhắc nhở, khiến Lục Ly giật mình tỉnh lại, hắn thông qua Thiên Tà Châu cảm ứng bên ngoài, quả nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng xé gió bay nhanh.
Oong!
Hắn không chút suy nghĩ lắc người lao ra, giơ thần binh chém một đao tới trước, giây sau chui vào Thiên Tà Châu.
Xoẹt!
Ánh đao đỏ máu xé gió bay đi, bóng người phía trước lập tức dâng lên lửa màu đen. Tuy rằng Hỏa lão quái không nhìn ánh đao phía sau, nhưng thế giới trước mắt vẫn biến thành sắc đỏ máu.
Bùm!
Hỏa lão quái bị chém mạnh bay ra, hắn lập tức từ bên dưới phóng lên cao, chạy trốn đi xa.
“Không thể tiếp tục như vậy, không còn nhiều Ly Hỏa, không có Ly Hỏa thì ta chết chắc!”
Hỏa lão quái âm thầm suy xét, thần niệm quét bốn phía quanh mình, rất nhanh trong mắt lộ ra một tia dứt khoát, thân thể bay tới mé trái.
- Mé trái phía trước?
Lung đạo nhân cảm ứng được Hỏa lão quái bay hướng mé trái phía trước, chân mày cau lại, suy nghĩ một hồi rồi bảo:
- Đại nhân, Hỏa lão quái có lẽ đi Ám Dạ Mộng Ngục!
Lục Ly chớp chớp mắt, khó hiểu hỏi:
- Ám Dạ Mộng Ngục là chỗ nào? Không lẽ là vùng đất kỳ lạ nối liền với Ám Ngục?
- Không phải!
Lung đạo nhân lắc đầu, nói:
- Ta mới nói Ám Ngục có nhiều ảo cảnh hình thành tự nhiên đúng không? Ám Dạ Mộng Ngục cũng vậy, còn là một trong những nơi khủng bố nhất trong Ám Ngục. Tính đến tận bây giờ, bên trong có ít nhất mấy chục cường giả Hóa Thần ngủ say, có lẽ cả đời không tỉnh lại được.
Lục Ly giật mình kêu lên:
- Cái gì?
Dạ trưởng lão ở bên cạnh nghe vậy cũng lộ vẻ mặt kinh hãi, năm mươi Hóa Thần bị nhốt ở bên trong, có lẽ cả đời đều sẽ không tỉnh lại, nơi này quá khủng bố.
Lung đạo nhân giải thích rằng:
- Ở trong ảo cảnh đó, con người sẽ không phân rõ được mơ và hiện thực, cho rằng mình ở trong mơ. Ảo cảnh đó chẳng những lừa dối cảm quan, còn lừa dối linh hồn người. Tức là, ảo cảnh bình thường nhốt người ở bên trong, ảo cảnh đó thì nhốt linh hồn người!
- Lợi hại!
Lục Ly và Dạ trưởng lão bị rung động, Lung đạo nhân đang chữa thương, phỏng chừng bế quan, không có bất cứ biểu thị.
Lục Ly hỏi:
- Nếu Hỏa lão quái đi Ám Dạ Mộng Ngục thì chúng ta cũng đi theo vào? Ở trong Thiên Tà Châu thì có bị ảo cảnh ảnh hưởng không?
- Ha ha!
Lung đạo nhân cười khẽ nói:
- Chúng ta có thể không đi vào, Hỏa lão quái cho rằng ta không rành bên kia? Thật ra ta từng vào Ám Dạ Mộng Ngục không dưới mười lần. Mộng Ngục không lớn, chúng ta cứ chờ ở bên ngoài, ta chống mắt xem Hỏa lão quái có thể kiên trì bao lâu trong đó!
- Tốt!
Lung đạo nhân biết rõ tình huống, Lục Ly tự tin hơn nhiều. Hắn tiếp tục khống chế Thiên Tà Châu đuổi theo không bỏ, rất nhanh lại đuổi theo kịp Hỏa lão quái, hắn lắc người lao ra, tiếp tục oanh kích.
Hỏa lão quái rất rõ ràng Lung đạo nhân đánh dấu trên người mình, cũng biết ấn ký nằm ở vị trí nào, nhưng trong thời gian ngắn không thể trừ bỏ. Lung đạo nhân đến từ Ma Vực, đây là thủ đoạn của Ma Vực, phàm nhân bình thường làm sao có thể nhẹ nhàng hóa giải?
Một đường truy sát, bay ba canh giờ sau, Lục Ly ra ngoài, cũng mang theo Lung đạo nhân.
Lung đạo nhân cảm ứng thế cục bốn phía, gật đầu nói:
- Sắp tới rồi, đại nhân, hãy chậm lại.
- Được!
Lục Ly khống chế tốc độ của Thiên Tà Châu chậm lại, thần niệm tra xét rộng hết mức có thể. Đồng thời còn thông qua Thiên Tà Châu cảm ứng, hắn không ra ngoài, một đường theo đuôi Hỏa lão quái.
“Nguy rồi!”
Hỏa lão quái thấy Thiên Tà Châu thả chậm tốc độ thì trong lòng trầm xuống, xem ra Lung đạo nhân nắm rõ chiến đấu bên này, mưu kế của hắn bị xuyên thấu.
Hỏa lão quái vốn định dựa vào linh hồn cường đại, Lục Ly chỉ là Hóa Thần tiền kỳ, hắn đi vào Ám Dạ Mộng Ngục sẽ không sao, Lục Ly thì có lẽ bị nhốt chết cả đời trong đó. Vậy thì hắn có thể thoải mái thoát hiểm, thậm chí giết ngược lại Lục Ly.
Tên đã trên dây, không thể không bắn.
Hỏa lão quái chần chừ một chút, dứt khoát bay tới trước, phía trước lóe tia sáng, mông lung, thoạt trông hư ảo không rõ, kỳ dị mê ly.
Con người khi đến đây sẽ không tự chủ được bị hấp dẫn, bởi vì trong Ám Ngục một mảnh đen ngòm, đằng trước đột nhiên xuất hiện tia sáng mỏng manh, võ giả không rõ tình huống sẽ tiến lên tìm hiểu rõ ràng.
Lục Ly giải thích chiến đấu kịp lúc cho Lung đạo nhân:
- Nhìn thấy một chút tia sáng!
Lung đạo nhân lập tức trầm giọng quát:
- Đừng nhìn chằm chằm vào tia sáng mãi, sắp tới Ám Dạ Mộng Ngục, chậm hơn nữa!
Lục Ly khống chế tốc độ của Thiên Tà Châu chậm gấp đôi, thần niệm không dám tra xét tia sáng nơi đó, mà là tra xét bốn phía.
Rất nhanh, Lục Ly nhìn thấy cảnh tượng khiến hắn suốt đời khó quên.
Trong một sơn cốc phía trước chiếu ra tia sáng mông lung, vô số võ giả cứng ngắc lơ lửng giữa không trung, trôi nổi lên xuống. Đa số đã chết, số ít còn hơi thở mỏng manh, nhưng khuôn mặt vô cùng dữ tợn, thoạt trông rất là thống khổ, nhưng không phát ra chút âm thanh nào.
- Một, hai, ba trăm bảy mươi tám.
Lục Ly tùy ý đếm, thân thể cứng ngắc lơ lửng ở phía trước ít nhất hơn trăm người, còn có một ít Bán Thần Khí trôi nổi giữa không trung, tỏa ánh sáng lập lòa.
Tất cả khiến người sởn gai ốc, đặc biệt là những người còn sống trông vô cùng thống khổ, nhưng không phát ra chút âm thanh, khiến người đặc biệt tim đập nhanh.
- Không ai lấy những Bán Thần Khí này?
Lục Ly bất ngờ đặt câu hỏi, theo sau bổ sung một câu:
- Và những người rơi vào ảo cảnh nữa, tại sao không có người cứu bọn họ ra?
- Không được!
Lung đạo nhân nói:
- Trong Ám Dạ Mộng Ngục có một luồng lực lượng thần kỳ, người đi vào trong nếu muốn ra ngoài trừ phi dựa vào bản lĩnh của chính mình, nếu không thì người ngoài căn bản không cách nào mang họ ra. Những Bán Thần Khí này, không ai di động được, nếu không thì đã sớm bị người cướp sạch.