Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Dù sao mở ra cấm chế đại điện, bọn họ ở trong đại điện ăn uống linh đình, miễn không có ai lộ tin ra ngoài, không gây ồn ào, dù Nhan Hử nhận được tin tức cũng sẽ mở một con mắt, nhắm một con mắt.
Mấy công tử lặng lẽ chuẩn bị, các công tử, tiểu thư ở trong thành đã sớm ức chế không chịu nổi lặng lẽ tụ tập trong phủ đệ của Nhan Dực, cuối cùng ở trong đại điện mở ra cấm chế, chơi bời suốt đêm.
Ngày sinh nhật ba mươi tuổi, Nhan Dực nhận một tin dữ, Nhan Chân chết đi, khiến hắn cực kỳ khó chịu trong buổi sinh nhật đó, không dám ăn mừng sinh nhật ba mươi mốt tuổi.
Lần này bực tức lâu như vậy, Nhan Dực cùng một đám công tử, tiểu thư hoàn toàn giải phóng bản thân, nhậu cả đêm trong đại điện, đến khi trời sáng thì mỗi người ôm một tiểu thư gia tộc phụ thuộc vào phòng, trút ra bực tức cùng lệ khí trong lòng.
Nhan Dực lựa chọn nữ tử không phải loại hoa giao tế ai cũng có thể ngủ, mà là một tiểu thư trực hệ của đại gia tộc phụ thuộc Dương gia, có chút nổi tiếng trong Thần Hoàng Giới. Bộ dạng hoa dung ngọc mạo, nàng vốn không làm chuyện tằng tịu với nhau như vậy, không biết là do uống say hay bởi vì gần đây tâm trạng áp lực, ỡm ờ đi theo Nhan Dực vào phòng.
Trong phòng, nến đỏ chập chờn, hương thơm thoang thoảng, nữ tử váy đỏ, người đẹp hơn hoa, giờ phút này xấu hổ ngượng ngùng, giả vờ từ chối, khiến người Nhan Dực nóng hừng hực. Nhan Dực không tán tỉnh hâm nóng, trực tiếp ôm tiểu thư định hôn tới tấp.
- Dực công tử, ngươi làm cái gì vậy, không được... việc này nếu bị gia gia biết sẽ đánh chết ta!
Dương tiểu thư còn đang dè dặt vặn vẹo người, đôi tay ngọc đẩy người Nhan Dực, nhưng không mang theo chút sức lực.
- Ha ha ha ha ha ha!
Nhan Dực cười lớn, hai tay xé rách quần áo của Dương tiểu thư, cười nói:
- Sợ cái gì? Ngày mai ta kêu tam thúc cầu hôn với gia gia của nàng. Song Nhi, ngày tốt cảnh đẹp, nàng hãy theo ta đi.
- Không được đâu!
Dương tiểu thư còn muốn dè dặt một lúc, nhưng đôi mắt mê ly đã bán đứng nỗi lòng của nàng, nàng lẩm bẩm nói:
- Bây giờ đang trong thời kỳ mấu chốt, bên ngoài có nhiều Hóa Thần công thành, lỡ như thành phá thì sao?
- Ha ha ha ha ha ha!
Nhan Dực cười càng lớn hơn, vươn tay tự xé đồ mình, lột sạch quần áo trên người Dương tiểu thư, nhìn thân thể mềm mại tuyệt đẹp trước mặt, mắt hắn lóe tia sáng dâm tà, nhếch môi trêu cợt, lạnh lùng cười:
- Lục Ly muốn phá thành? Nằm mơ, dù hắn tu luyện thêm một nghìn năm cũng không phá được...
Bùm!
Vào thời khắc này, mặt đất rung bần bật, khiến Nhan Dực định cá nước thân mật bị chấn lăn xuống xuống giường. Dương tiểu thư sợ tới mức nhảy cẫng lên, quên mất chính mình thân không mảnh vải, trong mắt to tràn ngập kinh hoàng hỏi:
- Có chuyện gì?
Nhan Dực làm sao biết xảy ra chuyện gì? Hắn uống hơi say, mơ hồ chớp mắt, đứng lên lắc đầu, nói:
- Không biết, mặc kệ nó, chúng ta tiếp tục...
Bùm!
Mặt đất lại lần nữa kịch liệt run lên, Nhan Dực vốn nhào tới thoáng chốc đụng vào đầu giường, may mắn thân thể của hắn cường đại, nếu không thì đã phun máu.
Nhan Dực ôm đầu, ánh mắt giao nhau với Dương tiểu thư, trong mắt hai người lộ tia giật mình kinh ngạc.
Tại sao mặt đất rung được? Dưới chân bọn họ là thành Thần Hoàng, là thành Thần lơ lửng giữa không trung. Dù có động đất mạnh thì thành Thần Hoàng sẽ không lắc lư chút nào.
Rầm rầm rầm!
Lúc này bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa dồn dập, cấm chế trong phòng nhấp nháy ánh sáng. Nhan Dực đang bất ngờ tự hỏi phát sinh chuyện kỳ dị gì, lúc này bản bản năng đánh ra một luồng sáng mở ra cấm chế.
Bùm!
Cửa phòng bị đẩy mạnh ra, một công tử trực hệ của Nhan gia xông vào, thấy Nhan Dực và Dương tiểu thư trần truồng thì sửng sốt, ngây ra tại chỗ.
- A!
Dương tiểu thư thế này mới giật mình tỉnh lại, vội vàng kéo chăn che người, phát ra một tiếng thét chói tai. Nhưng tiếng hét nhanh chóng ngừng bặt, bởi vì công tử sững sờ kia mang đến tin tức động trời.
Công tử kia rống to:
- Đừng la, thành Thần Hoàng bị phá mở rồi! Tộc vương hạ lệnh khiến chúng ta lập tức rút lui. Nhanh... nếu không thì không kịp nữa, kẻ địch đã giết vào!
- Cái gì?
Nhan Dực như bị sét đánh, run lẩy bẩy, hiện giờ người hắn còn trần truồng, run cầm cập, trông đặc biệt bất nhã.
- Ha ha ha ha ha ha!
Bên ngoài truyền đến tiếng cười to rung trời, Nhan Dực và Dương tiểu thư nghe tiếng cười kia giống như ác ma nhe răng cười, người kia cười to mấy tiếng rồi quát:
- Thành Thần Hoàng đã phá, Lục đại nhân có lệnh, trừ bình dân ra, mọi người có thể tùy ý đồ sát. Có thù báo thù, có oán báo oán, đừng để một tộc nhân Nhan gia nào chạy thoát, giết!
- Giết!
Tiếng rống rung trời truyền đến, còn có vô số người giật mình hét to, cùng với tiếng khóc la của vô số nữ nhân. Bốn phía còn truyền đến vô số tiếng nổ, trong một chốc cảm giác toàn bộ thành Thần Hoàng lộn xộn.
- Thành phá? Thành phá? Sao thành bị phá được? Sao bị phá được...
Nhan Dực không có chạy trốn, cả người đều tựa như mất đi thất hồn lục phách. Hắn biết Nhan gia lần này xong rồi, đệ nhất gia tộc Cửu Giới không chừng hôm nay qua đi sẽ trở thành lịch sử.
Lục Ly rời đi chỉ có nửa tháng, Huyết Tiên Đằng không khiến hắn thất vọng, hôm nay vừa đúng nửa tháng.
Vừa rồi vòng bảo hộ bên ngoài thành Thần Hoàng đột nhiên đóng kín, tiếp đó là cửa lớn lặng lẽ mở ra.
Thủ đoạn phá giải thần trận của Huyết Tiên Đằng phi thường tuyệt diệu, diệu đến mức Nhan Hử từ đầu đến cuối nắm giữ hạch tâm thành Thần Hoàng mà không hay biết gì. Mãi đến khi vòng bảo hộ bị đóng kín, cửa lớn mở ra thì Nhan Hử mới nhận ra.
Đám người Lung đạo nhân, Hỏa lão quái luôn ở ngoài thành oanh kích, vòng bảo hộ đóng kín, cửa thành mở ra, bọn họ lập tức phát hiện.
Tuy không nhận được mệnh lệnh của Lục Ly, nhưng tốc độ phản ứng của hai người nhanh biết bao? Lập tức xông vào, trực tiếp giết hai Hóa Thần xông lên chặn cửa.
Đám Hóa Thần ở phía sau cũng không ngốc, tuy không biết thành Thần Hoàng tại sao xuất hiện biến cố kịch liệt như vậy, nhưng tất cả lập tức kéo nhau vào, trong khoảnh khắc toàn bộ Hóa Thần đều xông vào, Nhan Hử muốn khống chế cửa thành đóng kín đều không được.