Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Tòa thành trì kia từng cho hắn rất nhiều hồi ức tồi tệ, cho nên hắn đặt tên là thành Thần Châu, đại biểu con dân Đại địa Thần Châu ngạo nghễ ở Địa Hoàng Giới.
- Thần Châu hay!
- Điện chủ uy vũ, thành Thần Châu rất hay!
- Tuyệt vời, chúng ta là con dân của Đại địa Thần Châu, nơi này là thành Thần Châu, Ly thiếu gia nhắc nhở chúng ta đừng quên gốc, vĩnh viễn ghi nhớ quê hương. Điện chủ suy nghĩ sâu xa, khiến người bội phục...
Nhiều người hùa theo, nói hay hơn hát. Phỏng chừng Lục Ly đặt tên là thành máu chó thì cũng sẽ được nhiều người phụ họa khen tên hay.
- Gia gia, mọi người hãy dẫn người dàn xếp, có bất cứ chuyện gì thì tìm Hỏa lão quái và Trần Vô Tiên.
Lục Ly phất tay, Lục Chính Dương, Chấp Pháp Trưởng Lão, Khương Thiên Thuận vội mang người bay xuống, dàn xếp. Lục Ly thì cùng Lục Nhân Hoàng, Khương Khởi Linh, Bạch Thu Tuyết, Bạch Hạ Sương vào thành Thần Châu.
Đi vào thành trì, Lục Ly nhìn tòa thành trống rỗng, nhíu mày hỏi:
- Phụ thân, thành trì này không thể biến nhỏ một ít sao?
Lục Ly định dùng thành trì Thần này như chỗ ở ổn định của Lục gia, không cho phép người của gia tộc khác vào đây ở. Như vậy có thể bảo đảm an toàn tuyệt đối của thành trì Thần. Không đến mức xuất hiện nội gian liên hợp trong ngoài, câu kết phá vỡ thành trì Thần.
- Có thể!
Lục Nhân Hoàng gật đầu nói:
- Thành trì rút nhỏ nhất cỡ một dặm, lớn nhất có thể biến thành trăm dặm.
- Vậy hãy thu nó nhỏ lại.
Lục Ly suy nghĩ một hồi rồi bảo:
- Rút nhỏ còn cỡ ba dặm đi, lát nữa xây một ít thành bảo trang viên trong thành, cho tất cả con cháu Lục gia dọn vào. Ưm, đừng để thành trì Thần lơ lửng không trung, phía bắc thành có một ngọn núi lớn, đặt ở đó đi, về sau không có việc gì thì đừng di động.
- Được!
Lục Nhân Hoàng cũng cảm thấy treo lơ lửng hơi rêu rao, Lục gia hiện tại chủ yếu là không gây chú ý, ưu tiên phát triển. Lục gia có ít thành viên, muốn phát triển thành gia tộc lớn như Trần gia, Hỏa gia cần ít nhất mấy trăm năm.
Lục Nhân Hoàng vươn thần niệm ra ngoài, phát hiện ngọn núi ở mạn bắc thật sự không tệ, cách thành Thần Châu không xa, chưa đầy mười mấy dặm, cường giả có thể chớp mắt đến nơi.
Trên núi cheo leo, cây xanh um tùm, núi có dòng sông chảy, có núi có nước có thành, thích hợp ở lâu dài.
Oong!
Thành trì Thần chậm rãi di động hướng bên kia, đến trên ngọn núi, Lục Nhân Hoàng bay ra ngoài, lấy ra một thanh chiến đao chém về phía đỉnh núi.
Một luồng đao phong hẹp dài sắc bén chém ra, đao phong gọt phẳng đỉnh núi. Lục Nhân Hoàng khống chế thành trì Thần chậm rãi biến nhỏ, cuối cùng biến thành phạm vi ba dặm, vừa khớp đặt trên đỉnh núi.
Đương nhiên, nhiều hoa cỏ cây cối xung quanh bị hủy, sông phía dưới cũng bị chặn, khiến phong cảnh xinh đẹp ban đầu trở nên khó coi. Nhưng mấy cái này là việc nhỏ, chốc nữa tìm vài người đến bảo vệ, sửa chữa là được.
- Khá lắm, khá lắm!
Lục Ly mang theo nhóm người Khương Khởi Linh bay ra.
Bạch Hạ Sương quét mắt một phen, lập tức hân hoan vỗ tay nói:
- Chỗ này thật tốt, phu quân, về sau chúng ta ở lại đây hả?
Lục Ly nhẹ gật đầu, Khương Khởi Linh cùng Bạch Thu Tuyết mắt lộ tia buồn. Nơi này về sau quả thực là chỗ bọn họ ở, nhưng không phải nơi Lục Ly ở. Phỏng chừng không bao lâu sau, Lục Ly sẽ rời xa bọn họ, một người lẻ loi một mình đi lang bạt Thần Giới.
Lục Ly chú ý vẻ mặt của hai người, mím môi không nói gì thêm, trầm tư giây lát nói:
- Phụ thân, nơi này giao cho các người, nhi cùng Khởi Linh, Thu Tuyết, Sương Nhi đi dạo. Có vấn đề gì hãy tìm Lung đạo nhân, Hỏa lão quái cùng Trần Vô Tiên. Nhi để lại một ít Tử Thể của Hòa Nguyệt trong thành trì Thần, có việc thì gửi tin cho nhi.
Lục Ly luôn không thích quản việc vặt, dù sao hiện tại cục diện của Địa Hoàng Giới rất ổn định, Cửu Giới không ai dám trêu chọc hắn cùng Lục gia, hắn không muốn đi quản việc khác.
Thật ra thế cục của Ma Hoàng Giới và ngũ tiểu giới diện cực kỳ không ổn định.
Hỏa gia rời khỏi Linh Tuyền Giới, bên kia ắt sẽ dẫn tới đại gia tộc tranh đoạt. Ma Hoàng Giới không còn Trần gia, Hóa Thần của gia tộc ban đầu bá chiếm Ma Hoàng Giới bị Nhan Thiên Cương giết khá nhiều, hiện tại kiệt sức cố bá chiếm Ma Hoàng Giới, phỏng chừng sẽ náo động một lúc.
Lục Ly không muốn quan tâm mấy chuyện này, hắn ngẫm nghĩ, gọi Hỏa lão quái đến truyền lời ra ngoài: Hắn chỉ cần Địa Hoàng Giới, mặc kệ việc khác, chỉ cần không trêu chọc hắn cùng Lục gia, hắn sẽ không nhúng tay việc của mấy giới diện khác. Nếu chọc vào hắn thì tự gánh lấy hậu quả.
Phỏng chừng lời của Lục Ly lan ra ngoài thì mấy giới diện khác sẽ nhanh chóng dâng lên mạch nước ngầm, trong thời gian ngắn không có gia tộc dám quá rêu rao, thời gian lâu tuyệt đối sẽ lại nổi lên khói lửa.
Lục Ly có năng lực quét ngang Cửu Giới, thậm chí thống nhất Cửu Giới, nhưng đánh hạ địa bàn lớn như vậy rồi giao ai giữ? Ai quản lý?
Lòng người không đủ, rắn nuốt voi!
Lòng tham sẽ hại chết người, nếu hắn đánh hạ Cửu Giới, trừ phi hắn không phi thăng, ở Cửu Giới trấn thủ mấy nghìn năm, nếu không sẽ đẩy Lục gia vào vực sâu vạn kiếp bất phục.
Hắn có thể không phi thăng sao?
Không nói việc Lục Linh, cho dù là bản thân hắn cũng khát vọng đi Thần Giới lang bạt, đi Thần Giới tranh bá.
Võ giả vĩnh viễn không thể dừng lại bước chân, mãi mãi đuôi theo lực lượng mạnh nhất, vĩnh viễn khát vọng đứng trên đỉnh. Một người nếu không có dã tâm, đời này chỉ có thể sống trong tầm thường, chết trong bình phàm.
Từ khi Lục Ly đi ra Địch Long bộ lạc thì chưa từng ngừng bước chân đuổi theo lực lượng. Hôm nay hắn có thể đứng ở độ cao này toàn dựa vào một người một đao giết lên.
Nhiều năm như vậy, hắn thói quen sinh hoạt như vậy, nếu khiến hắn cứ như thế không tiếp tục tiến bộ, cả đời sống trong bình yên, suy nghĩ về sau còn có mấy nghìn năm, Lục Ly không biết chính mình có khi nào nổi điên.
- Đi thôi.
Trầm tư giây lát, Lục Ly cười với ba người Khương Khởi Linh, hắn quyết định ở cùng ba người một, hai tháng rồi mới đi Phong Ngục bế quan trùng kích Thần cảnh.