Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Bộ đồ xanh, mái tóc trắng, bóng lưng như kiếm khuất xa tầm mắt mọi người, cuối cùng hoàn toàn biến mất phía cuối trời.
Khương Khởi Linh, Bạch Thu Tuyết vẫn không khóc giờ thì lệ chảy thành sông, Bạch Hạ Sương càng là khóc ruột gan đứt đoạn. Chấp Pháp Trưởng Lão, Lục Chính Dương, Ngũ Thái Công khóc ròng. Đám người Minh Vũ, Kha Mang, Dạ Tra ánh mắt buồn bã. Lục Lân, Lục Hồng Ngư, Dạ Lạc siết chặt tay.
Dạ Tiếu Hoa mặt tái nhợt, có chút mất hồn mất vía, Bàn Nhược không có rơi lệ, chỉ nhẹ giọng thì thào:
- Lục ca ca, ngươi đồng ý với Bàn Nhược, chỉ cần ta có thể đi Thần Giới thì ngươi sẽ nhận ta. Lục ca ca, chờ Bàn Nhược, ta nhất định sẽ đi Thần Giới, nhất định!
Rất nhiều cường giả Cửu Giới âm thầm thở phào một hơi, Lục Ly đi Thần Giới, Lục gia sẽ không thống nhất Cửu Giới. Tuy rằng Cửu Giới rất nhanh sẽ xao động, nhưng không cần lo lắng Lục gia ra tay. Không có Lục Ly thì Lục gia không còn lưỡi dao sắc bén, chỉ có thể tự bảo vệ mình.
Hỏa lão quái cùng Trần Vô Tiên cũng nhẹ nhàng rất nhiều, tuy rằng hai người đều không là hồn nô của Lục Ly, Trần Vô Tiên càng là người tự do. Nhưng Lục Ly là một tòa núi cao đè ép hai người nghẹt thở. Không có Lục Ly, Lục gia sẽ tôn kính hai người hơn, đương nhiên hai người cũng sẽ cố gắng bảo vệ quyền lợi của Lục gia.
- Sát tinh này rốt cuộc đi rồi!
Rất nhiều võ giả gia tộc Địa Hoàng Giới nét mặt giãn ra, bọn họ đã thám thính, lúc này xuống tay với các đại gia tộc Địa Hoàng Giới là ý của Lục Ly.
Lần trước bảy phần đại gia tộc Địa Hoàng Giới bị hủy diệt, ở trong lòng nhiều người thì Lục Ly không khác gì ma đầu. Hiện tại ma đầu rốt cuộc đi rồi, bọn họ cũng không cần lo lắng tùy thời có một thanh đao chém xuống.
Lục Ly bay ra nghìn dặm thì tăng tốc, dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi Địa Hoàng Giới. Cũng không phải hắn sốt ruột, hắn sợ chính mình mềm lòng, không nỡ rời đi.
Sau khi vào Kim Ngục, trong lòng Lục Ly kiên định rất nhiều, gác việc Địa Hoàng Giới qua một bên. Bởi vì hắn biết đã bước ra một bước này thì hắn không thể quay đầu, hắn cũng không có thời gian thương xuân bi thu, đa sầu đa cảm.
Đến Thần Giới là hắn sẽ đi vào chiến trường hoàn toàn mới, hắn sẽ nghênh đón khiêu chiến càng lớn. Nếu hắn không dốc hết sức ứng phó, không chừng mới vừa rời đi Thần Giới thì sẽ bị Nhan Thiên Cương giết chết.
Lục Ly giết Nhan Chân, cướp đoạt thần giáp thần binh, đánh hạ thành trì Thần, hủy diệt Nhan gia. Nhan Thiên Cương hận hắn thấu xương, không chừng sẽ phái người đi canh chỗ Lục Ly phi thăng, hắn vừa lên Thần Giới có lẽ sẽ đối mặt truy sát!
- Đi!
Lục Ly mù tịt về Thần Giới, suy nghĩ nhiều cũng vô nghĩa, đi Thần Giới xem tình huống rồi tùy cơ ứng biến.
Bay đi Băng Ngục với tốc độ cao nhất, sau đó đi Băng Ngục, chuyển đi Ám Ngục, vượt qua Hồn Ngục. Ở lối vào Lôi Ngục, Lục Ly gặp hai người khiến người ngoài ý muốn, Huyết Hoàng và Tinh Hoàng.
Nghĩ đến thủ đoạn quỷ thần khó lường của Tinh Hoàng, Lục Ly nhẹ lòng. Lục Ly ngừng lại, khách khí vái chào hai người. Huyết Hoàng rối rít biểu thị không dám, dù sao cảnh giới của Lục Ly và hắn đã khác biệt như trời với đất.
Huyết Hoàng nhìn thấy Lục Ly vẻ mặt ôn hòa mỉm cười, cảm khái nắm tay hắn:
- Lục Ly, tuy rằng chúng ta không có duyên sư đồ, quen biết ngươi là vinh hạnh trong đời lão hủ. Ngươi yên tâm đi Thần Giới lang bạt đi, lão hủ còn ở Thần Giới ngày nào thì sẽ giúp ngươi thủ hộ Lục gia ngày đó.
Lục Ly không nói nhiều, chỉ cảm kích gật đầu, nói:
- Đa tạ Huyết Hoàng tiền bối.
Sức chiến đấu của Huyết Hoàng đấu rất mạnh, uy vọng rất cao, có câu này của Huyết Hoàng thì Lục gia hoàn toàn không phải lo.
Tinh Hoàng thản nhiên tiếp thụ Lục Ly vái chào, mỉm cười vuốt râu dê, nói:
- Lục Ly, có bầu trời càng rộng lớn chờ ngươi đi bay lượn, cứ việc xông pha, không cần kiêng dè cái gì. Chỉ cần ngươi mãi mãi giữ đấu chí không buông bỏ, dũng cảm tiến tới thì thành tựu tương lai của ngươi không thể đo lường. Có lẽ lần sau gặp mặt, ngươi đã đứng ngạo nghễ đỉnh Thần Giới, đến lúc đó ngươi nhớ đừng giả vờ không nhận ra lão phu.
- Lần sau gặp mặt?
Lục Ly có chút mơ hồ, chẳng lẽ Tinh Hoàng cũng cần đột phá Thần cảnh? Hắn muốn hỏi thăm hai câu, Tinh Hoàng lại vẫy tay, cái gì cũng không chịu nói.
Trò chuyện vài câu, Lục Ly vẫy tay chào mọi người, xông lên Thông Thiên Sơn, bước chân vào Lôi Ngục.
Lôi Ngục vẫn như trước kia, vừa tiến vào liền có thể cảm giác có hơi thở hủy diệt, bất kỳ ai ở trong Lôi Ngục đều sẽ bản năng cảm giác được áp lực, cảm giác được tử vong uy hiếp.
Đương nhiên, Lục Ly lần này đứng ở đây đã khác xưa, hắn cũng không có cảm giác được bất cứ áp lực. Khoảnh khắc thành Thần, Lục Ly chịu đựng các loại lôi điện oanh kích, giờ phút này trong lòng hắn có niềm tin tuyệt đối xông qua biển sét, đi vào Thần Giới.
Lục Ly không bay hướng biển sét mà là tản ra thần niệm tra xét. Hiện tại thần niệm của hắn xứng là thần niệm thật sự, thần niệm của hắn như gió đêm lặng lẽ khuếch tán bốn phía, thoáng chốc bao phủ phạm vi không gian vạn dặm, dường như còn lâu lắm mới đến giới hạn.
Tra xét một phen, Lục Ly không tìm được bóng dáng Tiểu Bạch, phạm vi mấy vạn dặm đều không có tung tích của nó, Lục Ly cau mày bay hướng biển sét phương xa.
Đùng!
Trên bầu trời giáng xuống một lôi điện màu trắng, Lục Ly không tránh không né, mặc lôi điện đánh vào người mình. Nếu không chịu nổi lôi điện màu trắng thì hắn không cần mơ đi Thần Giới
Quả nhiên!
Lôi điện màu trắng đánh vào người, trên người Lục Ly không có gì khác lạ, cảm giác như gió nhẹ thổi qua. Trong lòng hắn nắm chắc, tiếp tục bay tới trước, tốc độ tăng lên.
Bay nửa canh giờ sau, Lục Ly đã đến rìa biển sét, hắn rốt cuộc phát hiện tung tích của Tiểu Bạch, nhìn thoáng qua, trong lòng hắn giật mình không thôi.
Bởi vì Tiểu Bạch đang phiêu bạt ở chính giữa khu vực biển sét, nó đang chịu đựng lôi điện màu vàng oanh kích, hơn nữa có thể hứng lấy lôi điện màu vàng đánh trúng.
Lôi điện màu vàng có bao nhiêu khủng bố? Lục Ly không biết rõ, nhưng hắn biết Hóa Thần đỉnh phong bình thường tuyệt đối không chịu nổi.