Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lục Ly mang theo Âm Quỳ Thú đi Thần Giới không được ích gì, để lại cho Lục gia có tác dụng lớn hơn, nuôi nấng mấy chục trên trăm năm, sau khi Âm Quỳ Thú biến thành Thần thú sẽ vĩnh viễn che chở Lục gia.
Lục Ly vì thân nhân, tộc nhân, bằng hữu, có thể nói là lo lắng hết lòng.
Lục Ly giải trừ liên kết tinh thần với Âm Quỳ Thú, nhưng Âm Quỳ Thú vẫn không dám nhúc nhích, linh trí của nó rất thấp nhưng không có nghĩa là không biết Lục Ly hiện tại mạnh cỡ nào.
Bị Lục Ly trấn áp, Âm Quỳ Thú và Lục Nhân Hoàng đạt thành khế ước, thành linh thú của hắn. Lục Ly lần này hoàn toàn an tâm, Hỏa lão quái cũng biến thành hồn nô của Lục Nhân Hoàng, bây giờ Lục Ly chỉ còn một linh thú là Lung đạo nhân.
Ưm, còn có Tiểu Bạch, nhưng Tiểu Bạch cùng hắn không có khế ước, không thể tính là linh thú của hắn, ở trong lòng Lục Ly xem Tiểu Bạch như đệ đệ.
- Về thôi!
Giải quyết xong việc Âm Quỳ Thú, Lục Ly không có đi Đấu Thiên Giới, thời gian không cho phép. Hắn mang theo Lục Nhân Hoàng lấy tốc độ nhanh nhất quay về Địa Hoàng Giới.
Qua lại mất hơn mười ngày, trong dự toán của Lục Ly còn có hơn một tháng tụ hợp với người thân, chủ yếu nhất là cùng ba vị thê tử.
Thật ra, Lục Ly vốn có thể đi cấm địa Cổ Thần một chuyến, không chừng có thể được đến thần binh thần giáp của Hằng Đế. Hắn lấy thần giáp sẽ càng có bảo đảm. Với thực lực hiện tại của Lục Ly, hẳn là có thể thoải mái chống cự cấm chế của cấm địa Cổ Thần, tìm kiếm kho báu trong cấm địa.
Cuối cùng Lục Ly suy xét một phen, vẫn là buông bỏ. Hằng Đế để lại báu vật quý trọng nhất là Thiên Tà Châu, Chân Ý Đồ đều bị hắn được đến, thần binh thần giáp hãy để lại cho người có duyên.
Càng chủ yếu là, nếu đi vào cấm địa Cổ Thần có lẽ sẽ mất một, hai tháng, không chừng chậm trễ ngày phi thăng, Lục Ly sẽ không có thời gian làm bạn với ba vị thê tử mình yêu.
So với báu vật, Bạch Thu Tuyết, Bạch Hạ Sương, Khương Khởi Linh có địa vị nặng hơn trong lòng Lục Ly. Lần này đi Thần Giới tương đương tiên phàm hai bờ, nếu ba người không thể phi thăng, nếu hắn không cách nào trở thành siêu cấp đại năng Thần Giới, như vậy hắn cùng ba vị thê tử sẽ vĩnh viễn không thể gặp mặt.
Ba nữ nhân hiểu điều này, mỗi ngày mỗi đêm đều gần gũi Lục Ly. Ba người không nói về Thần Giới, cũng không hỏi Lục Ly khi nào đi Thần Giới.
Giống như năm xưa ở Anh Hoa Cốc, yên lặng làm bạn, trân trọng thời gian bên nhau cuối cùng.
Một tháng qua trong chớp mắt, đã đến lúc Lục Ly phải đi, dù sao cần vượt qua Kim Ngục Băng Ngục Phong Ngục Ám Ngục Hồn Ngục Lôi Ngục, cho dù Lục Ly có tốc độ nhanh cũng cần một ít thời gian.
Khi Lục Ly tuyên bố khởi hành, vô số người lập tức tụ về Địa Hoàng Giới. Thật ra rất nhiều người từ sau bữa tiệc rượu thì không đi xa, chờ đưa tiễn Lục Ly.
Thành Thần!
Đó là đỉnh phong võ đạo của Phàm Nhân Giới, mặc kệ là võ giả có thù hay thân với Lục Ly đều định đưa tiễn. Tôn kính võ giả Thần cấp là sự tôn trọng và kính sợ với võ đạo.
Trong khoảng thời gian này ngược lại là khoảng thời gian nhàn nhã hiếm có của Lục Ly, mọi việc đều sắp xếp xong, hắn rảnh rỗi thoải mái, suốt ngày cùng Khương Khởi Linh, Bạch Thu Tuyết, Bạch Hạ Sương, khi rảnh thì tụ hợp với đám người Dạ Lạc, Minh Vũ, Lục Lân, rất thoải mái.
Năm ngày qua đi, Lục Ly nhẹ nhàng ôm từ biệt ba vị thê tử, hôn lên trán các nàng, tiếp theo dùng ánh mắt vô cùng kiên định nhìn ba người nói:
- Hãy tin tưởng phu quân của các nàng, ta sẽ trở về. Ta có thể từ Bắc Mạc đi ra, có thể đứng ở đỉnh phong Đấu Thiên Giới, có thể đứng ngạo nghễ trên đỉnh Cửu Giới, có thể thành Thần, ta nhất định có thể ở Thần Giới xông ra một mảnh bầu trời, có thể trở về đón các nàng cùng nhau đi Thần Giới!
Ba người gật mạnh đầu. Khương Khởi Linh lưu luyến, mắt Bạch Thu Tuyết đỏ hoe, Bạch Hạ Sương không kiềm được lặng lẽ rơi giọt lệ, giống như sinh ly tử biệt, một bàn tay nắm chặt cánh tay Lục Ly không thả ra.
Bạch Thu Tuyết vỗ lưng Bạch Hạ Sương, Bạch Hạ Sương rốt cuộc thả tay Lục Ly ra, nghiêng mặt sang một bên, dường như không muốn khiến Lục Ly nhìn thấy nàng khóc lóc.
Lục Ly nhìn Bạch Hạ Sương, đều có chút không nhẫn tâm rời đi. May mà Bạch Thu Tuyết an ủi Bạch Hạ Sương vài câu, Bạch Hạ Sương miễn cưỡng lau khô nước mắt, cười cười lại lần nữa ôm Lục Ly, nghiêm túc nói:
- Phu quân, ngươi an tâm đi Thần Giới, không cần nhớ trong nhà. Ta sẽ nỗ lực tu luyện, tranh thủ đột phá thành Thần, đi Thần Giới tìm phu quân.
- Ha ha, Sương nhi có chí khí, cố lên!
Lục Ly nhếch môi cười, tính tình của Bạch Hạ Sương đời này e rằng khó sửa, muốn nàng an tĩnh lại tu luyện? Việc này khó còn hơn lên trời, Bạch Hạ Sương khó mà thành Thần.
Lục Ly nhìn chăm chú ba người, đi ra cửa lớn, bay lên. Ba người Khương Khởi Linh bay ra theo. Trong thành Thần Hoàng không có người. Bốn người Lục Ly bay ra thành trì Thần, nhìn xuống dưới, thấy rậm rạp toàn là đầu người đứng trên quảng trường, chen chúc chật ních.
Lục Ly mang theo ba người bay xuống, ánh mắt lướt qua từng khuôn mặt bên dưới.
Chấp Pháp Trưởng Lão, Lục Chính Dương, Lục Nhân Hoàng, Lục Phi tuyết, Ngũ Thái Công, Khương Thiên Thuận, Khương Vô Ngã, Dạ Lạc, Bàn Nhược, Dạ Tiếu, Dạ Tra, Kha Mang, Minh Vũ, Yên phu nhân.
Rất nhiều người quen cũ, đông đúc người thân bằng hữu, biểu cảm của Lục Ly bình tĩnh như mặt nước, trong lòng hơi có chút thương cảm. Khuyên quân uống cạn ly rượu, lần này đi Thần Giới không biết có gặp lại.
Lục Ly không trò chuyện từ biệt từng người, không thì hôm nay khỏi đi nữa.
Lục Ly chỉ nhìn đám người, theo sau phất tay, dùng ngữ khí vô cùng kiên định:
- Chư vị, chờ ta trở lại!
Vèo!
Lục Ly nói xong dứt khoát rời đi, ngoắc Lung đạo nhân. Lung đạo nhân ngửa mặt lên trời gầm lên mấy tiếng, biến thân, theo sau hóa thành hư ảnh biến mất ở giữa hai chân mày của Lục Ly.
Lục Ly bay lên, vô số người trong quảng trường đồng loạt quỳ xuống, đồng thanh kêu lên:
- Cung tiễn Lục đại nhân!
Mấy vạn người cùng nhau trầm giọng hét lớn, âm thanh chấn thiên động địa, Lục Ly phất tay, dứt khoát bay đi xa, tốc độ cũng không có quá nhanh.