Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Nhưng thân thể nhỏ bé bốc khói đen nghi ngút, toàn thân dường như đều biến thành cục than lăn xuống Thông Thiên Lộ, không nhúc nhích, không rõ sống chết.
- Tiểu Bạch!
Lục Ly giật mình kêu lên một tiếng, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, thần niệm của hắn quét qua Tiểu Bạch, cảm ứng được hơi thở sinh mệnh của nó đang yếu đi, trái tim của hắn sắp nát.
Tiểu Bạch là một con huyền thú, đối với Lục Ly thì nó như người thân. Lúc ở Bắc Mạc là thời gian Lục Ly suy sút, khổ sở nhất, Tiểu Bạch đi theo hắn, vô số lần giúp hắn biến nguy thành an, vô số lần cứu mạng của hắn. Tiểu Bạch có linh trí không thấp hơn con người, trong lòng Lục Ly xem nó như đệ đệ nghịch ngợm.
Vèo!
Lục Ly cơ hồ không có chần chừ, không có suy xét trực tiếp lao xuống, hắn bất chấp hành động này có ảnh hưởng việc hắn phi thăng hay không. Tốc độ của Lục Ly lên đến cực hạn, một giây đã lao xuống, ôm Tiểu Bạch thành cục thịt nướng vào trong ngực.
May mắn vào Thông Thiên Lộ đã không còn lôi điện, nếu không thì giờ phút này Tiểu Bạch phỏng chừng bị đánh thành vụn. Trong khoảnh khắc, có mấy trăm ý nghĩ vụt qua óc Lục Ly, trong tay hắn lóe ánh sáng vàng, Thần Lực trong người điên cuồng rót vào thân thể Tiểu Bạch, muốn cứu vãn sinh mệnh của nó.
Oong!
Vô số linh dược trong nhẫn của Lục Ly hiện ra, nhét hết vào miệng Tiểu Bạch, nếu như có thể cứu sống Tiểu Bạch, dù là Thần dược thì hắn cũng sẽ không do dự.
- Vô dụng, vô dụng, vô dụng!
Thần Lực rót vào nhưng không có một chút tác dụng, hơi thở sinh mệnh của Tiểu Bạch yếu dần. Lục Ly đút nhiều linh tài cho Tiểu Bạch nhưng không có bất cứ tác dụng.
Oong oong!
Trong nhẫn của Lục Ly ánh sáng không ngừng lấp lánh, vô số linh dược và đan dược, linh tài liên quan trị liệu đều bị hắn lấy ra, chất đầy đất.
Lục Ly điên cuồng đút các loại linh dược cho Tiểu Bạch, dùng Thần Lực luyện hóa đống linh dược này thành từng dòng nước thuốc khuếch tán trong người nó.
- Cố gắng lên, Tiểu Bạch, ngươi phải cố lên!
Lục Ly không ngừng rít gào, trán nhỏ giọt mồ hôi, hắn không dám tưởng tượng Tiểu Bạch chết đi. Trong lòng Lục Ly tràn đầy hối hận, nếu biết trước liền không nên mang Tiểu Bạch đến Lôi Ngục. Vừa rồi càng không nên đi kiên quyết như vậy, tuy linh tính của Tiểu Bạch cao nhưng không khác gì con nít, thích quậy, tính tình cực kỳ bướng bỉnh.
Oong!
Hắn lại lấy ra một ít linh dược, có một thứ hấp dẫn hắn chú ý, đó là các viên đá màu vàng. Thứ này là Lục Ly lấy trong không gian giới chỉ của Nhan Chân, Nhan Hử, gọi là Thần Nguyên, là vật của Thần Giới.
Có bệnh thứ gì cũng uống, Lục Ly bất chấp, lấy ra hai viên Thần Nguyên nhét vào miệng Tiểu Bạch, theo sau vận dụng Thần Lực luyện hóa, Thần Nguyên hóa thành luồng năng lượng màu vàng khuếch tán trong người Tiểu Bạch.
- A?
Khi những năng lượng màu vàng khuếch tán trong người Tiểu Bạch thì Lục Ly lên tinh thần, mừng như điên. Bởi vì sau khi luyện hóa hai viên Thần Nguyên cho Tiểu Bạch, hơi thở sinh mệnh của nó dừng xói mòn, treo một hơi, giữ lại một ít sinh mệnh nguyên lực.
- Tuyệt!
Lục Ly lập tức cầm lấy mấy viên Thần Nguyên tiếp tục đút cho Tiểu Bạch, theo sau dùng Thần Lực giúp nó luyện hóa. Nhưng khiến Lục Ly rất thất vọng là, luyện hóa bảy, tám viên Thần Nguyên mà hơi thở sinh mệnh của Tiểu Bạch không tăng lên, vẫn chỉ treo một hơi.
- Không chết thì tốt rồi, chỉ cần còn có một hơi thì ta nhất định sẽ cứu sống ngươi!
Lục Ly kiên định thì thào, sau đó không dám làm gì lung tung, cất đống linh dược vào, nhưng cách mười mấy giây sẽ cho Tiểu Bạch ăn một viên Thần Nguyên.
Mới rồi Tiểu Bạch ăn nhiều linh dược cũng có chút tác dụng, miệng vết thương trên người nó chậm rãi khép, nhưng hơi thở sinh mệnh vẫn mong manh, giống như ngọn đèn trong gió tùy thời vụt tắt.
Lục Ly tiếp tục quan sát, không dám đút Thần Nguyên quá nhanh, vì hắn không có nhiều Thần Nguyên, cộng lại chỉ có hơn ba nghìn viên, cứ đút như vậy thì rất nhanh sẽ hết. Nhưng thứ này có thể cho Tiểu Bạch treo một hơi, hễ hơi thở sinh mệnh của nó yếu bớt, một viên Thần Nguyên liền có thể ổn định.
Thời gian từ từ trôi qua, nửa ngày qua đi, Tiểu Bạch vẫn như cũ, Lục Ly bình tĩnh lại, hắn lấy ra Thiên Tà Châu thu nó vào, thả Lung đạo nhân ra, cũng thu vào trong Thiên Tà Châu.
Có lẽ là vì đi vào Thông Thiên Lộ trong Thông Thiên Sơn, có lẽ là vì Tiểu Bạch xông qua biển sét, ở đây pháp tắc thiên địa không xua đuổi nó đi ra, điều này khiến Lục Ly hơi yên lòng.
Lục Ly vào Thiên Tà Châu, nói cho Lung đạo nhân nghe chuyện Tiểu Bạch. Lung đạo nhân nhìn Tiểu Bạch mấy lần, trong con ngươi đều là kinh ngạc.
- Đại nhân, người tu thật không bình phàm!
Lung đạo nhân cảm khái nói:
- Nó không đạt đến Thần cảnh, còn không phải là linh thú của người, theo đạo lý là không cách nào đi vào Thông Thiên Sơn, pháp tắc thiên địa sẽ trực tiếp đánh giết nó, không ngờ rằng không có nháy mắt bị đánh chết.
- Bây giờ không phải lúc nói chuyện này!
Lục Ly phiền muộn vẫy tay nói:
- Nhanh suy nghĩ biện pháp cứu sống Tiểu Bạch.
- Không có biện pháp!
Lung đạo nhân tra xét rõ ràng một phen, nói:
- Tiểu Bạch hẳn là bị thương đến căn nguyên sinh mệnh, nếu không có Thần Nguyên thì đã sớm chết. Thần Nguyên là vật rất kỳ lạ, giúp Tiểu Bạch treo một hơi, nếu muốn cứu sống nó chỉ có thể đi Thần Giới tìm thần dược, chữa trị căn nguyên sinh mệnh.
- Đi Thần Giới?
Lục Ly nhướng mày, nghĩ đến một vấn đề, hỏi:
- Nếu ta đi Thần Giới muộn chút thì có khi nào Tiểu Bạch bị pháp tắc thiên địa đuổi ra? Nếu chúng ta đi Thần Giới, Tiểu Bạch lại bị đuổi ra thì nó chết chắc.
- Hẳn là sẽ không!
Lung đạo nhân trầm ngâm giây lát, bảo:
- Nếu nó có thể xuyên qua biển sét thì đã có tư cách đi Thần Giới. Cho dù là một phàm nhân, nếu đại nhân có năng lực bảo vệ bọn họ xông qua Lôi Ngục thì cũng có thể đi Thần Giới. Rất nhiều siêu cấp đại năng Thần Giới quay trở về Phàm Nhân Giới, mang người thân, tộc nhân của chính mình đi Thần Giới.
- Tốt!
Lục Ly an tâm, hắn lấy ra trên nghìn viên Thần Nguyên đưa cho Lung đạo nhân, trịnh trọng nói:
- Ngươi giúp ta nhìn nó, nếu Tiểu Bạch chết rồi, ngươi cũng không sống được.