Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lục Ly nói như vậy thì Lung đạo nhân nào dám sơ ý? Vội vàng vỗ ngực nói:
- Đại nhân yên tâm, Tiểu Bạch cứ giao cho ta, ngươi an tâm đi Thần Giới, lo đứng vững gót chân trong Thần Giới trước. Chú ý đừng tùy tiện ra khỏi thành, lỡ như Nhan Thiên Cương phái người nhìn chằm chằm đại nhân, ra khỏi thành sẽ có nguy hiểm!
Lục Ly ra chiều đăm chiêu, hỏi:
- Ở trong thành sẽ an toàn tuyệt đối sao?
- Trên nguyên tắc thì đúng.
Lung đạo nhân biết đôi chút về Thần Giới, giải thích rằng:
- Thành trì Thần Giới nghiêm cấm động võ, trừ phi người ra tay mạnh hơn thủ lĩnh của thế lực thành trì đó, nếu không thì sẽ bị truy sát gắt gao. Đương nhiên, nếu đại nhân phi thăng đến thành trì đúng dịp trong phạm vi thế lực của Hắc Long Phủ thì phiền phức lớn. Nhưng phương nam Thần Giới có bảy, tám chục Phi Thăng Nhai, mỗi phủ vực đều có, đại nhân chắc không xui tới mức đó.
Lục Ly nhẹ gật đầu, Lung đạo nhân suy nghĩ một hồi lại dặn dò:
- Đại nhân đi Thần Giới không nên gây chú, đừng chọc vào phủ quân địa phương, nếu không thì đã chết cũng là chết vô ích, nhớ đừng bao giờ chọc vào người của tứ đại thế lực Siêu Thần, nếu không thì bọn họ ở trong thành cũng dám giết người, bị giết phủ chủ đều không dám nói một chữ.
- Tứ đại thế lực Siêu T- hần?
Lần đầu tiên Lục Ly nghe nói.
Lung đạo nhân giải thích:
- Thần Giới công nhận tứ đại thế lực Siêu Thần, Thì Không Phủ, Thiên Cơ Các, Sinh Tử Điện, Thần Tượng Tông. Cụ thể ta cũng không hiểu lắm, dù sao cho dù là Ma Vương của Ma Vực chúng ta đều không dám trêu chọc tứ đại thế lực Siêu thần, nếu không thì cũng sẽ bị giết.
- Ừm, ta ghi nhớ!
Lục Ly gật đầu, nhìn Tiểu Bạch một lúc rồi lao ra ngoài, chậm rãi đi hướng Thông Thiên Sơn. Xác định Tiểu Bạch sẽ không bị đuổi ra, Lục Ly bước ra bậc thềm đá cuối cùng, thân thể biến mất trên Thông Thiên Sơn.
Phương nam Thần Giới, Thương Viêm Phủ, Phi Thăng Nhai.
Thần Giới mỗi một phủ vực đều có một Phi Thăng Nhai, Phi Thăng Nhai trong Thương Viêm Phủ nằm ở ven biển. Vách vực này khá cao, cao cỡ mấy vạn trượng, nhô ra như mỏ ưng, giống như treo giữa không trung.
Bên dưới nước biển lăn lộn, bọt sóng vỗ vào vách đá phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc. Trên vách đá cuồng phong tàn phá, nếu là người nhát gan không dám đứng trên vách đá, sơ sẩy sẽ bị gió to thổi rớt xuống.
Giờ phút này, trên vách đá chẳng những có người, còn khá đông, cộng lại có ba mươi mấy người. Một số người rất kỳ lạ, ví dụ có người làn da xanh, mọc ba con mắt, trông như quái vật.
Ba mươi mấy người, trừ ba người, còn lại đều ngồi xếp bằng ở một bên, ba người kia ngồi khoanh chân ở góc khác. Ba người này mặc chiến giáp màu lam sậm, vẻ mặt lạnh lùng, biểu cảm như băng vạn năm. Bề ngoài thoạt trông giống như người trung niên, nhưng cảm ứng hơi thở cực kỳ già nua, giống như cùng tuổi với vách vực này.
Ba mươi mấy người khác biểu cảm cực kỳ phong phú, trong mắt đều là tò mò, trên mặt tràn ngập vẻ hưng phấn, đánh giá cẩn thận tình huống bốn phía, giống như lần đầu tiên tới Thần Giới.
Chính giữa đám người có một tế đàn siêu lớn, tế đàn vô cùng cũ kỹ, mặt trên mơ hồ còn có vết nứt, cũng không biết tế đàn này còn có thể dùng không?
Oong!
Vào thời khắc này, tế đàn đột nhiên ánh sáng lấp lánh, không tỏa ánh sáng vàng chói lòa, mơ hồ có ánh sáng chạy trong hoa văn, một hơi thở cổ xưa mênh mông phát ra từ tế đàn.
- Lại có người mới phi thăng!
Có người hưng phấn mở miệng nói chuyện, nhưng bị một võ giả mặc thần giáp màu lam lườm qua, người này lập tức ngậm miệng lại, không dám nói nhiều một câu.
Oong!
Ánh sáng trong tế đàn nhạt dần, một thân hình ngưng tụ trong tế đàn, là một thanh niên mặc áo xanh, tóc trắng.
- Thần Giới!
Thanh niên mở mắt ra, phun ra hai chữ, trong mắt tràn ngập hưng phấn. Đổi lại là ai, nỗ lực nhiều năm rốt cuộc phi thăng đến Thần Giới đều sẽ khó thể kiềm chế.
- Huyền Khí thật dày đặc, hơi thở tang thương cổ xưa!
Thanh niên cảm ứng một phen, lại lần nữa nhẹ giọng thì thào, nhưng hắn chưa cảm khái xong thì một âm thanh lạnh lùng vang lên hấp dẫn sự chú ý:
- Đi bên kia ngồi xếp bằng, chờ thần sử tiếp dẫn.
Thanh niên tóc trắng đúng là Lục Ly, hắn tỉnh ngộ lại, cung kính chắp tay hướng võ giả giáp xanh nói chuyện, sau đó đi tới một góc đoàn người, ngồi xếp bằng.
Lung đạo nhân khuyên bảo Lục Ly đến Thần Giới nhất định phải không gây chú ý, Lục Ly tự nhiên biết sự tình nghiêm trọng. Hắn giấu đi hơi thở, thoạt trông giống như một người thường.
Nhưng mà...
Dù Lục Ly cố gắng không gây chú ý thì vẫn bị rất nhiều người chú ý, bởi vì hơi thở sinh mệnh của Lục Ly quá trẻ tuổi. Bên này ngồi xếp bằng hơn ba mươi người, tuy rằng rất nhiều người bên ngoài thoạt trông trẻ trung, nhưng hơi thở sinh mệnh già hơn Lục Ly nhiều, người trẻ tuổi nhất phỏng chừng bảy, tám mươi tuổi.
- Này, tóc trắng, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?
Một nam nhân ở gần Lục Ly không kiềm được hỏi thăm một câu, hắn nói là cổ ngữ. Đây là tiếng thông dụng trong Thần Giới, tuy phát âm có chút không tiêu chuẩn, Lục Ly vẫn có thể nghe hiểu.
- Ngậm miệng, nếu ai còn dám ồn ào, trực tiếp ném vào Thương Viêm Hải, bên dưới có không ít hoang thú, đã chết cũng đừng trách chúng ta!
Một võ giả giáp xanh lạnh lùng nhìn lướt qua, đám người Lục Ly và người này ánh mắt giao nhau, tập thể cảm giác giây phút này linh hồn bị đóng băng, đều câm như hến, không dám nói chuyện.
Nam nhân vạm vỡ có chút không phục, nhưng mới đến ai dám kiêu ngạo? Bọn họ đều mới vừa thành Thần, ba vị quân sĩ giáp xanh hơi thở cực kỳ hùng hậu, phỏng chừng thành Thần nhiều năm.
Lục Ly lặng lẽ ngồi xếp bằng, một câu cũng không dám nói, ánh mắt nhìn quét lặng lẽ đánh giá bốn phía. Hắn muốn quan sát tình huống của Tiểu Bạch nhưng không dám lấy ra Thiên Tà Châu, lỡ bị ba quân sĩ giáp xanh phát hiện cướp đoạt thì hắn sẽ chết tại đây.
- Không gian của Thần Giới rất ổn cố, cảm giác trong không gian có sức mạnh thần bí trói buộc chúng ta, chẳng lẽ trong Thần Giới không thể bay?
Lục Ly cảm ứng một phen, âm thầm ngạc nhiên nghi ngờ, vừa rồi hắn thong thả đi đường nên không chú ý kỹ, bây giờ hơi nhúc nhích cánh tay cùng thân thể mới phát hiện vấn đề.