Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lục Ly không dám thử bay, chỉ có thể yên lặng ngồi xếp bằng. Qua một canh giờ, tế đàn lại sáng lên, lại một người phi thăng.
Lục Ly nhìn quét bốn phía đủ loại người, hắn phát hiện vài người toát ra hơi thở Thú tộc. Hắn âm thầm suy xét, xem ra có rất nhiều giới diện Phàm Nhân, chẳng qua những giới diện này không liên kết với Cửu Giới, nếu không thì không thể giải thích về những Thần Linh phi thăng này.
Hơn nữa những người này rõ ràng đều là mới vừa rồi phi thăng, nếu Phàm Nhân Giới không đủ nhiều thì làm sao có thể đồng thời có nhiều Thần Linh phi thăng?
Lung đạo nhân nói phương nam Thần Giới có bảy, tám chục Phi Thăng Nhai, nguyên Thần Giới công lại phỏng chừng có mấy trăm Phi Thăng Nhai, mỗi giây mỗi phút đều có người phi thăng, có thể tưởng tượng có bao nhiêu Phàm Nhân Giới?
Oong!
Qua nửa canh giờ, không ngờ lại lần nữa có người phi thăng, hơn nữa phi thăng lên là một thanh niên đẹp trai, sau lưng còn có hai cánh.
- Ha ha ha ha!
Thanh niên vừa phi thăng liền ngửa mặt lên trời cười to, trong miệng huyên thuyên nói không ngừng, cũng không biết đang nói cái gì. Dù sao vẻ mặt cuồng vọng kiêu ngạo.
- Ngậm miệng!
Một quân sĩ giáp xanh trầm giọng quát một tiếng, nhưng không biết vì thanh niên đẹp trai không hiểu tiếng Thần Giới hay vì quá mức cuồng vọng. Hắn phớt lờ quân sĩ giáp xanh, tiếp tục cười lớn, cánh chim sau lưng giương ra định bay lên giữa không trung.
- A!
Lục Ly thấy thanh niên đẹp trai vỗ cánh nhưng chỉ có thể bay lên ba trượng, không thể bay lên cao hơn nữa, hẳn là bị sức mạnh cường đại trấn áp.
- Tìm cái chết!
Quân sĩ giáp xanh vừa nói chuyện nổi giận, trong tay xuất hiện gậy gỗ màu đỏ máu quét ngang eo thanh niên đẹp trai.
Bùm!
Tốc độ công kích của quân sĩ giáp xanh quá nhanh, Lục Ly đều chỉ có thể nhìn thấy một tàn ảnh. Tiếp đó thanh niên đẹp trai trực tiếp bị đánh bay, thanh niên bị đánh ra Phi Thăng Nhai, người phun máu, một cánh bị đánh gãy.
- A!
Thanh niên phát ra tiếng hét thảm, không thể ở giữa không trung ổn định thân thể, rớt mạnh xuống dưới.
- Grào grào!
Còn chưa rơi vào biển thì bên dưới đột nhiên vang lên tiếng rống kinh thiên, một luồng hơi thở vô cùng khủng bố tràn ngập ra. Đầu một con cự thú nhô lên nuốt thanh niên đẹp trai, sau đó lặn xuống biển biến mất tăm.
Từ đầu tới cuối, thanh niên đẹp trai không có chút sức mạnh chống cự, tựa như một thư sinh tay trói gà không chặt, nhẹ nhàng đã bị đánh chết
- Ui ui!
Đám người Lục Ly thần niệm tra xét đến cảnh này, toàn bộ hai mặt nhìn nhau, sắc mặt cực kỳ khó xem. Thanh niên đẹp trai vất vả cực khổ tu luyện đến Thần cảnh, mới vừa phi thăng lại bị giết chết, dù chết cũng không thể nhắm mắt.
- Đại nhân đi Thần Giới không nên gây chú ý, đừng chọc vào phủ quân địa phương, nếu không thì đã chết cũng là chết vô ích!
Lục Ly nhớ lại lời khuyên của Lung đạo nhân, âm thầm cảm khái may mắn hắn không gây chú ý. Nếu không thì vừa đến Thần Giới đã bị đánh chết, phỏng chừng nhóm Khương Khởi Linh, Bạch Thu Tuyết, Bạch Hạ Sương sẽ đi tự sát tập thể, chết theo hắn.
- Thần Giới!
Lục Ly ánh mắt nhìn biển phương xa không thấy được giới hạn, trong lòng trở nên đặc biệt nghiêm túc. Thần Giới khắp nơi là nguy hiểm, từng bước đều là sát khí, hắn có thể đứng vững gót chân trong Thần Giới, sống tìm được Lục Linh không?
Có một điều khiến Lục Ly vui mừng là không phải phát hiện có người của Nhan Thiên Cương ở đây, phỏng chừng nơi này không phải Hắc Long Phủ, nếu không thì hắn phỏng chừng vừa phi thăng đã bị bắt mắt. Phải tìm hiểu rõ ràng tình huống, đứng vững gót chân ở Thần Giới đã.
Sau khi thanh niên đẹp trai bị giết, mọi người yên phận hơn nhiều, không còn ai dám nói chuyện, thậm chí có người không dám nhìn ba quân sĩ giáp xanh, sợ chọc giận ba người này thì chết uổng.
Thần Giới không phải vùng đất tiên tuyệt vời như trong tưởng tượng của bọn họ, vừa đi vào Thần Giới, quân sĩ giáp xanh đã cho bọn họ một bài học, cho bọn họ biết quy tắc, sự tàn khốc, máu lạnh của nơi này.
Một phàm nhân muốn thành Thần là việc khó khăn biết bao?
Ví dụ ức vạn vạn con dân của Đấu Thiên Giới, có bao nhiêu người có thể đột phá Hóa Thần cảnh? Càng miễn bàn thành Thần. Trong lịch sử Đấu Thiên Giới trăm vạn năm chỉ mới ra một Đấu Thiên Đại Đế, một Lục Ly.
Không nói Đấu Thiên Giới, Cửu Giới có nhiều tài nguyên, điều kiện tốt biết bao, có một võ giả đột phá Thần cảnh đã đều vô cùng khó khăn. Mấy vạn năm, thậm chí mười mấy vạn năm mới phi thăng một người, có thể thấy đột phá Thần cảnh gian nan.
Khó khăn lắm mới phi thăng thành Thần, chỉ bởi vì cười to mấy tiếng, ngôn ngữ không thông, tiếp đó bay lên trời một chút. Phủ quân bên này không cho một cơ hội sửa đổi, trực tiếp giết chết!
Tuy rằng thanh niên đẹp trai cũng có lỗi, nhưng nơi này phủ quân có hơi quá vô tình quá tàn nhẫn một ít, đâu phải công kích bọn họ, cũng không phải biết pháp mà phạm pháp.
- Không gây chú ý, không gây chú ý!
Lục Ly âm thầm khuyên bảo chính mình, đến Thần Giới như trên miếng băng mỏng, khi chưa rõ ràng tình huống chỉ có thể ra vẻ đáng thương, hắn không sợ sinh sự, nhưng không muốn tự dưng chết không rõ ràng.
Oong!
Không ngừng có người phi thăng, sau nửa ngày, bên cạnh đám người Lục Ly đã ngồi hơn bảy mươi người, sắc trời dần tối, chân trời phương tây dâng lên một vầng trăng máu.
Là mặt trăng máu thật sự, tỏa ánh sáng đỏ yêu diễm chiếu rọi mặt đất và biển cả phương xa một mảnh ánh sáng đỏ yêu dị, cộng thêm hơi thở thê lương cổ xưa của Thần Giới, cho tâm hồn người cảm giác khác lạ.
- Thần Giới.
Lục Ly nhìn đại dương phía xa, trong lòng hơi cảm khái. Mảnh đất này tồn tại bao nhiêu năm rồi, bao nhiêu kẻ người trước ngã xuống, người sau tiến lên phi thăng đến Thần Giới, chém giết, đấu tranh, nổi lên, chết đi trên mảnh đất này.
Oong!
Đang lúc Lục Ly trầm tư, phương xa đột nhiên vang lên tiếng phá vỡ khẽ khàng, mọi người nhìn thoáng qua, trong lòng bị chấn động.
Trong không trung mạn bắc có một cự thú hình thể vượt qua mười dặm im hơi lặng tiếng bay tới, cự thú toàn thân tựa như kim loại, có màu lam, mặt trăng máu chiếu xuống phản xạ ánh sáng đỏ mông lung, sắc đỏ xanh cho người cảm giác như quỷ mị, khiếp hồn người.