Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lão già lại nhắc nhở:
- Thương Viêm Cốc đúng là không được đánh nhau, nhưng quặng mỏ cực kỳ sâu, sâu mấy nghìn vạn trượng dưới lòng đất, ở bên dưới đánh nhau thì bên trên không biết, phủ quân cũng sẽ không quản. Bên dưới hay có người liên hợp lại cướp đoạt Thanh Dương Kim, ta kiến nghị chúng ta liên hợp lại, chia làm từng đội nhỏ, cùng nhau xuống dưới đào. Nếu có người cướp đoạt thì chúng ta cũng có sức tự bảo vệ mình, nếu không thì dễ bị giết.
Nhiều người lập tức hùa theo lời của lão già. Tuy mọi người không quen nhau, cùng phi thăng cùng đợt, cùng nhau đi vào Thương Viêm Sơn Mạch, coi như có chút tình nghĩa. Nếu như có thể liên hợp lại thì không đến mức bị người khác khi dễ, có thể có tự bảo vệ mình.
- Được, chúng ta năm mươi người một tổ đi, nếu người khác khi dễ chúng ta, một khi gặp phải, cả nhóm cứu viện giúp đỡ nhau, mọi người đoàn kết lại là lực lượng, ai cũng không thể khi dễ chúng ta!
Một đám người líu ríu nói không ngừng, thảo luận khí thế ngất trời, rất nhiều người bắt đầu tổ chức. Có một Thần Linh thú tộc đi tới chỗ Lục Ly, yêu cầu Lục Ly gia nhập đội ngũ của hắn, Lục Ly trầm ngâm giây lát lại lựa chọn từ chối.
- Không gia nhập đội ngũ? Hừm hừm, chờ bị người truy sát, chúng ta sẽ không quản ngươi.
Thần Linh Thú tộc đùa cợt nhìn Lục Ly một cái, rất nhiều người nhìn lướt qua lại đây, trên mặt lộ ra vẻ châm chọc, vẻ mặt hằn học nhìn hắn.
Hơi thở sinh mệnh của Lục Ly rất trẻ tuổi, dọc đường đến Thương Viêm Phủ luôn ngồi xếp bằng, không trò chuyện với người khác. Rất nhiều người đã sớm chú ý tới hắn, giờ phút này Lục Ly lựa chọn không tổ đội với mọi người, ở trong lòng bọn họ, Lục Ly là loại người tự cao tự đại cuồng vọng, tự nhiên không có thiện cảm với hắn.
Lục Ly không nói một lời, trầm mặc đứng, hắn không tổ đội với mọi người là vì không tiện.
Có một điều nữa, tổ đội thì chắc chắn an toàn? Đồng đội đáng tin sao? Không hẳn, mọi người đến từ giới diện khác nhau, không hiểu gì về nhau, ai biết có khi nào đâm dao sau lưng ngươi?
Đến thế giới xa lạ này, Lục Ly tạm thời không muốn tin tưởng ai, chỉ muốn dựa vào chính mình. Hắn cũng không phải không có con bài chưa lật, Lung đạo nhân, Thần Thi là con bài chưa lật của hắn, đối diện Thần Linh bình thường, hắn không phải không có sức chiến một trận.
Trong thành bảo rất nhanh chia làm vô số tiểu tổ, đều ầm ầm kéo nhau ra ngoài, chuẩn bị đi quặng mỏ thăm dò. Đều là Thần Linh, tinh lực vượng thịnh, hoàn toàn không cần nghỉ ngơi cùng thích ứng.
Trong đại sảnh rộng rãi rất nhanh trống hơn một nửa người, Lục Ly phát hiện cũng có người không tổ đội giống như hắn, mắt lạnh nhìn từng nhóm người rời đi.
Gri gri gri!
Khi Lục Ly định đi ra ngoài thì một thanh niên tóc tím khí chất hơi âm u lạnh lẽo từ trong góc đi tới, hắn chắp tay nhỏ giọng nói:
- Tại hạ Tô Tử Hề, đến từ Hồng Vũ Giới, ta không tin nhóm người kia, ngươi rất mạnh, ta muốn cùng ngươi tổ đội.
- A?
Lục Ly nhướng mày, có chút sửng sốt, hắn cũng là Thần Linh mới phi thăng, Tô Tử Hề này nói hắn rất mạnh?
Hắn chớp chớp mắt hỏi:
- Ta vừa mới phi thăng, cảm ngộ loại chân ý bình thường, tại sao ngươi nói ta rất mạnh?
- Không biết!
Tô Tử Hề lắc đầu, theo sau ánh mắt sáng rực nhìn Lục Ly nói:
- Chỉ là một loại trực giác, ta cảm giác ngươi là người mạnh nhất trong nhóm người phi thăng chúng ta, đi theo ngươi sẽ không sai, trực giác của ta luôn rất chuẩn.
- Ha ha!
Lục Ly buồn cười, bản thân hắn đều không có sự tự tin đó, Tô Tử Hề ngược lại rất có lòng tin vào hắn.
Lục Ly lắc đầu từ chối:
- Xin lỗi, ta không tổ đội, một người hành động.
- Vậy được rồi.
Tô Tử Hề có chút đáng tiếc nói:
- Vậy có thể nói cho ta tên của ngươi không? Hy vọng về sau chúng ta có thể trở thành bằng hữu.
- Lê Lộc!
Lục Ly đọc ngược tên của mình, dùng hai chữ đồng âm, sau khi nói xong hắn lặng lẽ ra thành bảo, tùy tiện lựa chọn một quặng mỏ đi vào.
Quặng mỏ rất lớn, rộng cỡ nghìn trượng, bốn phía đều là cục đá màu đen, không ngừng có người ra vào, dáng vẻ vội vàng.
Lục Ly theo quặng mỏ một đường tiến lên, quặng mỏ kéo dài xuống dưới, đi mấy chục dặm thì phát hiện ngả rẽ. Lục Ly chọn đại một ngả rẽ đi tiếp, thần niệm nhìn quét bốn phía, tìm Thanh Dương Kim.
Đương nhiên, hắn biết ở đây nhất định không tìm được Thanh Dương Kim, nếu có đã sớm bị người khai quật. Một đường đi tới, có thể thấy nhiều chỗ lồi lõm trên vách đã, rõ ràng đã bị người đào ra.
Thần niệm của Lục Ly rất cường đại, tuy rằng không gian Thần Giới ổn định, nhưng cũng có thể tra xét phạm vi mấy vạn dặm. Có điều cục đá màu đen trong quặng mỏ có thể ảnh hưởng thần niệm tra xét, Lục Ly chỉ có thể tra xét đi vào mấy trăm trượng, không thể tra xét xa hơn nữa.
Đi một đường, gặp nhiều ngả rẽ, quặng mỏ bên dưới không ngừng thay đổi, hẳn là bị người đào ra. Không biết Thương Viêm Sơn Mạch này tồn tại bao nhiêu năm rồi, bị bao nhiêu người khai quật, khắp nơi đều là quặng mỏ, đầy rẫy dấu vết đào móc.
Đi nửa canh giờ, Lục Ly cảm giác ít nhất đã đi mấy nghìn dặm đường, nhưng vẫn không phát hiện bất kỳ Thanh Dương Kim. Trên đường, Lục Ly gặp khá gặp nhiều người, còn nhìn thấy từng đội ngũ, nhưng đều là mấy người một tổ, bọn họ quét mắt Lục Ly một cái, không có để ý hắn, vội vàng rời đi.
- Bên dưới quặng mỏ này giống như một ổ kiến.
Lục Ly đi lòng vòng muốn chóng mặt, hắn đơn giản cũng mặc kệ, một đường xuống dưới. Quặng mỏ bên trên chắc chắn không có Thanh Dương Kim, nhiều người tìm kiếm thì làm gì còn sót lại Thanh Dương Kim?
- A? Có người, Thanh Dương Kim!
Lại đi nửa canh giờ, Lục Ly phát hiện một người trong một quặng mỏ nhỏ, thần niệm tra xét đến người này vừa lúc đào ra một viên Thanh Dương Kim.
- Biến ngay!
Bên trong vọng ra âm thanh tràn ngập sát khí, người này lập tức nhét Thanh Dương Kim vào ngực, sau đó lấy ra một thanh chiến đao chỉ hướng Lục Ly, hỏi:
- Muốn cướp Thanh Dương Kim của lão tử? Có tin là lão tử giết ngươi không?
Lục Ly không có ý tưởng cướp đoạt Thanh Dương Kim của người khác, nhưng giọng điệu của người này khiến hắn rất là phản cảm. Hắn trầm ngâm một giây, lựa chọn phớt lờ, đi ra xa hơn.