Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 1685 - Chương 1673: Lôi Liên Trận

Bất Diệt Long Đế Chương 1673: Lôi Liên Trận

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Xoẹt!

Cách những lôi điện màu tím thô to càng lúc càng gần, toàn thân Lục Ly căng cứng, cảm giác lông tơ đều dựng đứng. Trong linh hồn hiện ra nguy trí mạng, giục hắn rời xa những lôi điện này.

Đến gần lôi điện trăm thước, có người chân mềm nhũn, cách mười thước sẽ có một lôi điện, theo lý thuyết mọi người có thể len qua khoảng cách giữa các hàng lôi điện. Nhưng không có một người dám có ý tưởng đó, bọn họ biết làm như vậy tuyệt đối chết chắc.

- Diệt Thiên Luân!

Lúc này Bộ Thiên Diệp ngừng lại, trong tay xuất hiện một bánh xe ném lên trời cao, cấp tốc biến lớn, biến thành một cái dĩa quay to nghìn trượng.

- Đi đi!

Dĩa quay bay hướng lôi điện, chắn mấy chục lôi điện ở phía trước, mấy chục lôi điện màu tím đánh vào dĩa quay, bị dĩa quay lặng lẽ thu hết.

- Đi vào đi!

Bộ Thiên Diệp phất tay, dẫn đầu lao đi, mọi người nín thở theo sau, thấy Bộ Thiên Diệp ở phía trước xông qua Lôi Liên Trận, người phía sau mới vội đuổi theo.

Lục Ly đi ở giữa đội ngũ, sau khi lao vào Lôi Liên Trận, hắn phát hiện ánh sáng chợt lóe, hình ảnh trước mắt hoàn toàn thay đổi, hắn vào một sơn cốc to lớn.

- Xem ra trong Lôi Liên Trận có pháp trận truyền tống, nếu không thì không thể nào thoáng chốc đến bên này được.

Lục Ly âm thầm nghĩ, ánh mắt quét bốn phía, phát hiện sơn cốc này hẳn là nằm trong lòng sơn mạch. Lôi Liên Trận rũ xuống phía chân trời xa, ít nhất cách vạn dặm, nếu không phải truyền tống đến làm sao có thể một bước đã qua bên này?

Sơn cốc cực kỳ lớn, bốn phía đều là núi cao trập trùng, cao vút đâm mây, bốn phía sơn cốc rậm rạp hang núi lớn, hẳn là con người đào móc ra.

Trong sơn cốc còn có một ít thành bảo, có từng đội quân sĩ giáp xanh đi tới đi lui, còn có đủ loại Thần Linh đi lại, ra vào thành bảo. Đám người Lục Ly đến cũng không có dẫn tới quá nhiều người chú ý, thường thường chỉ là nhìn một cái rồi thôi.

Vèo!

Phương xa, một đội quân sĩ giáp xanh chạy nhanh đến, người đi đằng trước nhất dáng người khôi ngô, khuôn mặt uy nghi, tuy rằng mặc chiến giáp màu xanh nhưng trên ngực có thêm dấu hiệu lưỡi dao bén.

Đám người Bộ Thiên Diệp biểu cảm trở nên nghiêm nghị.

Khi đội người này đến, Bộ Thiên Diệp mang theo chín người khom người vái chào nói:

- Chào Diệp thống lĩnh, chúng ta phụng mệnh tiếp ứng người mới lại đây phục dịch.

- Ừm, vất vả Bộ tiếp dẫn sử.

Diệp thống lĩnh nhẹ gật đầu, phất tay nói:

- Các ngươi đi nghỉ ngơi đi.

Một quân sĩ giáp xanh mang theo đám người Bộ Thiên Diệp đi hướng một tòa thành bảo.

Diệp thống lĩnh ánh mắt lạnh lẽo nhìn quét nhóm người Lục Ly, nói:

- Ta tên Diệp Quang Nghiêu, là thống lĩnh ở đây, mỗi câu ta sắp nói các ngươi đều nhất định phải ghi nhớ trong lòng, nếu không thì đã chết đừng trách ta.

Mọi người vội vàng dùng tâm linh nghe, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, đắc tội đám phủ quân này thì chết cũng uổng công.

Diệp thống lĩnh tạm dừng rồi chỉ hướng hang núi phương xa, nói:

- Trước khi lấy được tư cách rời khỏi Thương Viêm Sơn Mạch, các ngươi chỉ có thể đi trong Thương Viêm Cốc và quặng mỏ, nếu dám xông vào khu vực khác, giết! Thứ hai, trong Thương Viêm Cốc tuyệt đối không cho phép động võ, có bất cứ chuyện gì nhất định phải đăng báo, ai tự ý đánh nhau, giết! Thứ ba, các ngươi đào ra Thanh Dương Kim nhất định phải nộp lên hết, ai dám can đảm lén giấu, giết! Thứ bốn, các ngươi mỗi tháng nhất định phải nộp lên mười viên Thanh Dương Kim, nếu không cách nào hoàn thành nhiệm vụ, phục dịch kéo dài thêm mười năm, ai không phục, giết!

Diệp thống lĩnh liên tiếp nói bốn chữ giết khiến đám người giật thót tim, điều lệ cuối cùng càng là khiến rất nhiều người biểu cảm trở nên cực kỳ khó xem.

Mỗi tháng nhất định phải giao mười viên Thanh Dương Kim, nếu không nộp đủ thì kéo dài thời gian phục dịch thêm một năm? Nếu mãi không thể giao đủ thì chẳng phải là suốt đời phục dịch trong này?

- Xem ra Thanh Dương Kim không dễ đào.

Lục Ly nhìn phương xa đám võ giả đi lại vội vàng, vẻ mặt ủ rũ, thậm chí chết lặng. Nhóm người này trong mắt không có tia sáng, trên người không có một chút nhuệ khí, chắc chắn phục dịch ở đây nhiều năm, rất có thể vẫn luôn không có biện pháp hoàn thành nhiệm vụ.

- Thời gian phục dịch một năm không lẽ là cái hố?

Trong lòng Lục Ly đột nhiên có dự cảm không may, nói là một năm, nhưng nếu không có thủ đoạn, có lẽ sẽ phục dịch mấy chục, mấy trăm năm, thậm chí mấy vạn năm.

Một nghìn người ở trong thành bảo to lớn, mỗi người chỉ được chia cho một phòng nhỏ chưa đến mười thước vuông, cảm giác giống như súc sinh bị chăn nuôi.

Có phủ quân phát một cái sạn sắt màu đen cho từng người, chỉ cho mọi người cách đào Thanh Dương Kim, bí quyết tìm ra Thanh Dương Kim.

- Nhiệm vụ mỗi tháng là mười viên, nếu dư một viên có thể được đến một trăm Thần Nguyên, đương nhiên các ngươi có thể tích trữ lại, tháng sau nộp lên như nhiệm vụ. Nhưng khi hết thời gian phục dịch, tất cả Thanh Dương Kim đều phải nộp lên, phát hiện ai lén giấu thì giết không tha, không được cướp đoạt Thanh Dương Kim của người khác, một khi phát hiện giết không tha!

Phủ quân dặn dò xong thì rời khỏi, mọi người tụ tập tại trong đại sảnh thành bảo, líu ríu nói không ngừng, còn có người đã đi ra thành bảo đi tìm hiểu tình báo.

Lục Ly không có lập tức hành động, hắn yên lặng chờ đợi, có vài người đi tìm hiểu tình báo, phỏng chừng rất nhanh sẽ có tin tức truyền đến, mài dao không trễ giờ đốn củi, tìm hiểu rõ tình huống rồi tính tiếp.

- Chư vị, chư vị!

Qua khoảng nửa canh giờ, một ông già da ngăm đen thỏ thó đi vào, mặt nghiêm túc nói:

- Thương Viêm Sơn Mạch này quả nhiên là cái hố, rất nhiều người đã ở đây phục dịch mấy trăm năm, Thanh Dương Kim cực kỳ khó đào, nếu may mắn thì mấy ngày đủ hoàn thành nhiệm vụ một tháng, còn nếu xui thì vài tháng cũng không đào được một viên.

Đám người Lục Ly lùng chùng xuống. Vài tháng không đào được một viên, vậy chẳng phải là phục dịch ở đây không có ngày về? Thương Viêm Phủ tính toán thật tốt, muốn cho Thần Linh mới phi thăng làm khổ sai lâu dài cho bọn họ.

- Ngoài ra, mọi người cẩn thận chút!

Bình Luận (0)
Comment