Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Linh trí hoang thú thấp, hơn nữa hình thể to lớn, di động tránh né khó khăn, có thể dễ dàng tiêu hao chết nó.
Phủ quân kiềm chế trực diện có tốc độ làm cho người ta sợ hãi, phủ quân đánh bất ngờ từ bên cạnh thì có sức tấn công sắc bén. Hai người phối hợp kín không kẽ hở, hẳn là thường xuyên đấu với hoang thú, ứng đối ung dung.
Đám người Lục Ly một bên quan sát, một bên suy nghĩ nếu bọn họ gặp hoang thú thì sẽ chiến đấu như thế nào?
Mọi người suy nghĩ một hồi thì phát hiện không có cách nào, mức độ công kích của bọn họ không thể phá vỡ phòng ngự của hoang thú, tốc độ cũng rất khó né công kích từ răng cưa.
Thậm chí...
Khi tới gần hoang thú sẽ bị khí huyết, khí thế cường đại của hoang thú trấn áp, sức chiến đấu sẽ bị áp chế, cuối cùng bị đánh chết dễ dàng.
Cùng với nhiều lần đâm xuyên, lỗ máu trên người cự thú càng lúc càng nhiều, máu chảy ra đã tụ thành sông ở khe núi. Cự thú nổi giận quất đuôi quét qua sang bằng nhiều ngọn núi, khiến chiến trường trở nên một mảnh hỗn độn.
Bùm!
Nửa canh giờ sau, hoang thú to lớn nặng nề ngã xuống đất, đã bị tươi sống hao mòn chết. Hai quân sĩ giáp xanh lấy ra một thanh chiến đao màu lam, bắt đầu xẻ thân thể của hoang thú, cắt nhiều linh tài, cất vào rồi trở về bên trong hư không thú.
Oong!
Hư không thú lóe tia sáng xanh, tiếp tục bay đi xa.
Giọng nói của Bộ Thiên Diệp bỗng vang lên trong đại điện:
- Hoang thú chia làm Địa cấp, Thiên cấp, Thánh cấp, đây là hoang thú cấp thấp nhất. Hoang thú Thiên cấp thì người không đến cấp bậc đại năng Thần Giới thì không cách nào đánh chết. Với hoang thú Thánh giai, không đến sức chiến đấu siêu cấp đại năng thì không thể giết. Ưm, còn một loại hoang thú Vương cấp, sức chiến đấu có thể so sánh với Chí Tôn Thần Giới, nhưng hoang thú Vương cấp ở Thần Giới đã bị giết hết. Loại hoang thú này hiện tại chỉ có trong các cổ tích, bí cảnh, tuyệt địa, bí giới. -
Bộ Thiên Diệp giải thích một câu rồi không nói nhiều. Lục Ly nhớ lại nghe nói Sát Đế dường như chết trong tuyệt địa, trong lòng âm thầm kích động. Trên mảnh đất hằng cổ này có bao nhiêu cổ tích, bí cảnh, tuyệt địa? Bên trong cất giấu bao nhiêu bí mật và kho báu? Có khủng bố và nguy hiểm cỡ nào?
- Không biết Thương Viêm Sơn Mạch có an toàn không?
Lục Ly suy nghĩ Thương Viêm Sơn Mạch xa xôi, phục dịch cũng không sao, quan trọng nhất là có bảo chứng an toàn không. Lục Ly không lo lắng trong sơn mạch ẩn chứa nguy hiểm, mà là lo lắng Nhan Thiên Cương.
Chắc chắn Nhan Thiên Cương luôn chú ý việc Lục Ly phi thăng, thậm chí rất có thể dư nghiệt Nhan gia thông qua thủ đoạn đặc biệt thông báo cho Nhan Thiên Cương biết hắn đã phi thăng.
Chắc hẳn Nhan Thiên Cương đã bắt đầu phái người tra xét chỗ hắn phi thăng, có lẽ Nhan Thiên Cương phái ra mật thám đã đi Thương Viêm Sơn Mạch.
Một năm sắp tới, chắc chắn Nhan Thiên Cương sẽ tìm mọi cách đánh chết hắn, báo thù rửa hận cho tộc nhân Nhan gia đã chết.
Mười ngày tiếp theo, trên đường lại lần nữa gặp mấy con hoang thú Địa cấp, mỗi lần Bộ Thiên Diệp đều sẽ khiến hư không thú dừng lại, rồi kêu hai phủ quân xuất chiến.
Chiến đấu đoạn sau không có gì hay để xem, bởi vì hai quân sĩ đánh chết hoang thú đều dùng cùng một phương thức, một người kiềm chế trực diện, một người đánh bất ngờ từ bên cạnh.
Linh trí của hoang thú thấp, phủ quân kiềm chế trực diện có tốc độ biến thái, người đánh bất ngờ từ bên cạnh thì sức tấn công cường đại, hai người phối hợp mọi việc đều thuận lợi, có thể thoải mái đánh chết hoang thú.
Nửa tháng qua trong chớp mắt, hư không thú đến một sơn mạch to lớn thì ngừng lại ở bên ngoài.
Giọng nói của Bộ Thiên Diệp vang lên trong đại điện:
- Toàn bộ ra ngoài, cuối cùng cho các ngươi một cơ hội lựa chọn, muốn tự đi lang bạt Thần Giới thì lát nữa có thể rời đi. Sau khi vào Thương Viêm Sơn Mạch nhất định phải phục dịch một năm.
Trong đại điện, cánh cửa chậm rãi mở ra, mọi người nối đuôi nhau mà ra, Lục Ly đi ra cửa lớn thì phát hiện xuất hiện ở giữa không trung, lực lượng kỳ dị bao phủ hắn, khiến hắn rớt nhanh xuống dưới.
Hắn vội vàng ổn định thân hình, cố gắng kháng cự lực lượng kỳ dị kia, nhưng thân thể vẫn rơi nhanh, hắn ổn định thân hình nên không tới mức ngã chổng vó.
- Ôi!
Bốn phía vang lên một mảnh kinh hô, Lục Ly chợt liếc nhìn ra sau, nhìn thấy hình ảnh khiến trong lòng hắn chấn động mạnh.
Phương xa là một mảnh sơn mạch to lớn, sơn mạch cao không thấy đỉnh, cao vút đâm mây. Điều này chẳng có gì lạ, khiến người rung động là bên ngoài sơn mạch có lôi điện màu tím rũ xuống, theo trên bầu trời rũ xuống mặt đất.
Lôi điện này không phải chợt lóe biến mất mà là luôn hiện ra, giống như những sợi xích sắt lôi điện to lớn nối với thiên địa, bao vây sơn mạch.
- Đây là Lôi Liên Trận!
Một Thần Linh hơi biết về Thần Giới giải thích rằng:
- Chắc là siêu cấp cường giả Thần Giới bố trí, dùng để bảo hộ Thương Viêm Sơn Mạch, không cho người ngoài đi vào.
- Chậc chậc, xem ra trong Thương Viêm Sơn Mạch có kho báu hàng đầu, nếu không thì tại sao dựng lên pháp trận bảo hộ lợi hại như vậy?
- Lôi điện này thật khủng khiếp, khủng bố hơn lôi điện lợi hại nhất của giới chúng ta gấp trăm nghìn lần. Chúng ta bị đánh trúng, e rằng lập tức tan xương nát thịt.
- Ha ha, đừng nói ngươi, cho dù đại năng Thần Giới đều không dám cứng rắn xông, đây là cường giả siêu cấp của Thương Viêm Phủ tạo ra.
Bốn phía rộ lên tiếng bàn tán xôn xao, nhiều người đều rất là hưng phấn cùng tò mò, dù sao đây là nơi bọn họ sẽ ở lại một năm, cũng là nơi ở lại đầu tiên khi đến Thần Giới.
Lục Ly luôn luôn trầm mặc ít lời, không nói chuyện với ai, giờ phút này không gây chú ý đứng ở phía dưới. Lục Ly mặc áo choàng màu đen, che đậy mái tóc trắng và hơn một nửa khuôn mặt, dù sao tóc trắng quá bắt mắt.
Vèo!
Hư không thú ở trên trời há miệng rộng, Bộ Thiên Diệp mang theo chín phủ quân giáp xanh bay xuống.
Bộ Thiên Diệp đến phía trước mọi người, ánh mắt lạnh lùng quét qua:
- Nếu không có người rời đi, vậy theo ta đi vào.
Bộ Thiên Diệp trầm mặc mang đội lao về phía sơn mạch phương xa, mọi người nhanh chóng đuổi theo, tới gần sơn mạch mọi người càng cảm giác được áp lực, rất nhiều người hô hấp đều trở nên dồn dập.