Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 1715 - Chương 1703: Con Sâu Cái Kiến

Bất Diệt Long Đế Chương 1703: Con Sâu Cái Kiến

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Nhưng mà vì chuyện của Tử Liên Nhi, Lục Ly và nàng đã là tử thù không thể hóa giải.

Dực Thần cười duyên một trận, nói:

- Lục Ly, danh hiệu của Đấu Thiên Tôn Giả ta từng nghe qua, Tông chủ Thần Kiếm Tông, đại năng Thần Giới. Ngươi đang sỉ nhục trí thông minh của ta? Ta đưa ngươi đến Thần Kiếm Sơn, sau đó để Đấu Thiên Tôn Giả đánh giết ta?

- Vậy ngươi nói bây giờ nên phải thế nào?

Lục Ly dùng vấn đề khó hỏi ngược lại Dực Thần:

- Ta muốn được sống, có thể giao cho ngươi Thiên Tà Châu, nhưng sao có thể đảm bảo ngươi giữ lại mạng sống cho ta?

- Tính mạng không thành vấn đề!

Dực Thần vuốt ve hoa thêu, mái tóc màu xanh lục tung bay dập dờn như sóng nước trông thật đẹp đẽ, nàng từ tốn nói:

- Ngươi trở thành Thần nô của ta trong mười năm, ta sẽ hạ Chủ Thần Huyết Thệ, mười năm sau để ngươi an toàn rời đi, như vậy rất công bằng nhỉ? Ngươi nên biết rằng Chủ Thần Huyết Thệ là lời thề uy nghiêm nhất trong Thần Giới, đã lập Chủ Thần Huyết Thệ mà dám vi phạm thì chắc chắn sẽ phải chết.

- Làm nô?

Lục Ly cười nhạt, kiên quyết từ chối nói:

- Chuyện này không cần bàn luận, ngươi có thể giết ta, ta cũng có thể khiến Thiên Tà Châu tự bạo, ngươi cứ thử đánh cược mà xem!

- Tự bạo?

Nụ cười bên khóe miệng Dực Thần càng thêm ngọt ngào, nàng nhún vai đáp:

- Vậy ngươi cứ để Thiên Tà Châu tự bạo đi? Hay ngươi đang cười nhạo ta ngu ngốc, Thiên Tà Châu vốn dĩ không thể tự bạo, ta còn hiểu rõ Thiên Tà Châu hơn cả ngươi.

Lục Ly bất đắc dĩ thở dài một hơi, Dực Thần quá thông minh, nhưng mà hắn vốn đang muốn kéo dài thời gian nên mới thuận miệng nói chuyện phiếm với Dực Thần:

- Ngươi đổi điều kiện khác đi, chuyện này không thể đáp ứng ngươi.

Dực Thần trầm tư một lúc mới nói:

- Ta đưa ngươi vào thành, ở trong thành tuyệt đối không được động võ. Hơn nữa đây còn là Thương Viêm Phủ, ta đưa ngươi ít Thần Nguyên, ngươi có thể sinh sống ở trong thành. Nhưng mà ngươi nhất định phải cho ta phương pháp lĩnh ngộ Sát Đế Chân Ý, Thiên Tà Châu cũng phải giao cho ta.

- Sát Đế Chân Ý?

Lục Ly bĩu môi, ham muốn của Dực Thần thật lớn!

Đưa hắn vào trong thành? Hắn lại nếu ra một thắc mắc:

- Ta đã giết chết phủ quân của Thương Viêm Phủ, ta cũng không có tư cách phủ dân, sao ta có thể vào được thành? Vào được thành rồi cũng sẽ bị giết ngay lập tức nhỉ?

- Chuyện này thì dễ!

Dực Thần không hề để điều này vào mắt nói:

- Ở Thần Giới chỉ cần có Thần Nguyên thì chuyện gì cũng xong xuôi. Ngươi giết chết một phủ quân chỉ là chút chuyện vặt mà thôi, Diệp thống lĩnh sẽ không báo cáo. Thân phận của phủ dân thì ta giúp ngươi mua là được. Phía đông bắc có một tòa đại thành, thành chủ là một đại tướng khai phủ của Thương Viêm Phủ, ta không dám làm bậy ở trong thành. Thế nào? Ta rất có thành ý đúng không?

- Đại thành?

Lục Ly có chút dao động, chủ yếu là đi tòa thành trì đó phải cần có thời gian, hắn có thể kéo dài một chút thời gian. Tiến vào thành trì Dực Thần lại không dám động võ, đợi đến lúc hắn có được tư cách của phủ dân là có thể vọt thẳng vào trong thành.

Hắn dò hỏi:

- Là thành trì nào để ta xem chút?

- Thành Thanh Viêm!

Dực Thần giải thích, Lục Ly nhìn vào bản đồ, quả nhiên ở gần đây có đánh dấu, đi đến nơi đó chắc chắn sẽ tiêu tốn mấy ngày thời gian.

- Được!

Lục Ly lên tiếng đáp ứng:

- Vậy đến thành trì đó trước, ngươi giúp ta làm xong thân phận phủ dân, ta mới đưa ngươi Thiên Tà Châu.

- Thế ngươi đi vào bên trong hư không thú đi, hạt châu của ngươi bay quá chậm!

Dực Thần rất sảng khoái đáp lại, trong lòng Lục Ly hơi chần chừ, từ chối đáp:

- Tự ta bay đi, ai biết được ngươi có quỷ kế gì hay không?

- Hừ!

Dực Thần hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ buốt giá, lạnh giọng nói:

- Không được phép từ chối!

Vèo vèo!

Dực Thần đột nhiên duỗi một cánh tay ngọc ngà xinh đẹp ra, trong hư không xuất hiện một thủ ấn to lớn đẹp đẽ nắm chặt lấy Thiên Tà Châu, mau chóng thu trở lại.

Lục Ly khống chế Thiên Tà Châu chống trả, nhưng Thiên Tà Châu hoàn toàn bị khống chế, bị cánh tay kia bắt lấy bay về phía Dực Thần, sau đó bị ném vào bên trong cái miệng rộng của hư không thú.

Vèo!

Một ánh sáng lóe lên, Thiên Tà Châu xuất hiện ở một tiểu điện bên trong người hư không thú. Dực Thần đi theo nói:

- Lục Ly, không nên đấu trí cùng ta, nếu ta muốn luyện hóa Thiên Tà Châu thì chỉ cần mười ngày nửa tháng là có thể luyện hóa xong xuôi. Đế lúc đó muốn bóp chết ngươi chỉ giống như bóp chết một con kiến. Từ chỗ này bay đến thành Thanh Viêm mất khoảng mười ngày, nếu như trong thời gian này ngươi không giúp ta lĩnh hội Sát Đế Chân Ý, đến lúc đến ngoài thành trì rồi ta sẽ bóp chết ngươi!

Hư không thú lóe sáng, nhanh chóng xé gió bay đi, Dực Thần duỗi một cánh tay đẹp đẽ nắm lấy Thiên Tà Châu, bắt đầu chậm rãi luyện hóa Thiên Tà Châu.

Khóe miệng nàng ôm lấy một nụ cười nhàn nhạt nói:

- Ta cho ngươi thời gian mười ngày, nếu như trong mười ngày không khiến ta thấy hài lòng thì ngươi không chỉ không sống được mà còn bị ta luyện hóa thành quỷ nô, khiến ngươi cả đời này đều không thể sinh sống, chỉ có thể trở thành khí linh trong binh khí của ta.

Cảm nhận được Thiên Tà Châu đang bị Dực Thần chậm rãi luyện hóa, trong lòng Lục Ly là một mảng cay đắng. Vốn dĩ hắn còn tưởng vẫn còn chút hi vọng, bây giờ mới biết đối mặt với sức mạnh chân chính, hắn chẳng khác nào con sâu cái kiến, Dực Thần muốn nhào nặn hắn ra sao cũng không có cách nào phản kháng...

Hư không thú mau chóng xé trời bay đi, Dực Thần khoan thai ngồi trong một tiểu điện, một tay bưng trà lên uống, tay còn lại nắm lấy Thiên Tà Châu, trên tay có có sáng lên ánh sáng nhàn nhạt, chậm rãi luyện hóa.

Trên thực tế!

Dực Thần có thể gia tăng cường độ luyện hóa, có điều nàng sợ sẽ khiến Lục Ly phản kháng quyết liệt, nàng chỉ muốn lấy nước ấm luộc một con ếch, từng chút một công phá tuyến phòng ngự trong lòng Lục Ly.

Quan trọng nhất là nàng sợ Lục Ly hủy hết bảo tàng bên trong, đặc biệt là thư tịch mà Thiên Linh Tử lưu lại, đây chính là bảo tàng quý giá nhất.

Bình Luận (0)
Comment