Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 1717 - Chương 1705: Thần Binh Rời Vỏ

Bất Diệt Long Đế Chương 1705: Thần Binh Rời Vỏ

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Hài cốt ngồi xếp bằng trên mặt đất, đưa lưng về phía Lục Ly, ngồi trên một chiếc đệm hương bồ, trong gian phòng ánh sáng lờ mờ cho nên nhìn rất dọa người.

- Chẳng lẽ đây là di cốt của Thiên Linh Tử?

Lục Ly ổn định lại tinh thần, nhưng không dám mạo muội tiến vào mà hướng hài cốt cúi người ba cái. Nghĩa tử là nghĩa tận, hơn nữa Thiên Tà Châu của Thiên Linh Tử đã giúp đỡ hắn rất nhiều.

Sau khi cúi người Lục Ly mới chậm rãi tiến vào, đánh giá bên trong vài lần, chẳng bao lâu ánh mắt hắn rơi vào một chiếc bàn hình vuông phía trước hài cốt. Bởi vì bên trong nhà gỗ không có đồ đạc nào khác, duy nhất chỉ có một bộ hài cốt cùng với một quyển da thú và một hộp gỗ nhỏ đặt bên trên mặt bàn.

Đi vòng qua bộ hài cốt, Lục Ly bước tới phía trước chiếc bàn gỗ cầm quyển da thú và chiếc hộp gỗ lên, bên trên quyển da thú viết năm chữ lớn làm Lục Ly có chút mơ hồ, trên đó viết - Chiến Thần Thanh Vô Tẫn.

- Chiến Thần? Thanh Vô Tẫn?

Lục Ly chớp mắt, mở quyển da thú ra nhìn lướt dòng chữ bên trong, sau đó đôi mắt lại trợn ngược lần nữa, nhìn bộ xương khô ngồi xếp bằng, vẻ mặt giống như vừa gặp thấy quỷ.

Dựa theo những gì quyển da thú nói, bộ xương này không phải hài cốt bình thường, càng không phải di cốt của Thiên Linh Tử mà là sát khí cường đại, Thiên Linh Tử phải đánh đổi một cái giá cực đắt mới luyện chế thành.

Hắn còn gọi bộ xương này bằng một cái tên rất thô bạo, gọi là Chiến Thần Thanh Vô Tẫn...

Bộ xương này là chiến thần? Hay là đại sát khí?

Lục Ly chớp mắt một cái, nhìn trông không khác với xương khô của người chết là mấy, cảm giác Thiên Linh Tử đang sỉ nhục trí thông minh của hắn.

Nếu như nói là thi thể giống như Thần Thi, bên trong có chứa pháp trận cường đại, sở hữu một thân thể mạnh mẽ thì còn dễ hiểu.

Đây lại chỉ là một bộ hài cốt, những xương kia cũng không có bất kỳ phù văn trận pháp gì, Lục Ly cảm thấy đánh bừa một quyền xuống không khéo xương này cũng nát tươm?

Lại nói, cho dù xương cốt này rất cứng rắn thì đã sao? Một bộ hài cốt có thể làm được gì? Nó không có bất kỳ trận pháp năng lượng nào, chẳng lẽ cầm bộ xương cốt quất chết kẻ địch?

Lục Ly lại liếc nhìn quyển da thú thêm lần nữa, xem hết một lượt các chữ bên trong, xem đi xem lại đúng ba lần, trong mắt Lục Ly vẫn còn có vẻ không dám tin tưởng.

Theo như những gì Thiên Linh Tử ghi chép lại, bộ xương này có sức chiến đấu rất mạnh. Nhưng mỗi lần cử động đều hao tốn một khối Huyết Viêm Tinh, hơn nữa mỗi khối Huyết Viêm Tinh chỉ đủ để bộ xương phóng ra một chiêu, cho nên không đến thời khắc then chốt thì không nên dùng bộ xương này.

Còn bộ xương này mạnh đến mức nào? Điều này Lục Ly chưa biết, trên đó cũng không thấy viết.

Lục Ly trầm ngâm trong chốc lát, mở hộp gỗ ra thì thấy ở bên trong có sáu viên tinh thạch đỏ như máu, hắn lấy ra xem, cau mày lẩm nhẩm nói:

- Lẽ nào đây chính là Huyết Viêm Tinh?

- Mặc kệ!

Lục Ly cũng hết cách, tạm thời ngựa chết đã thành ngựa sống. Hắn chậm rãi duỗi một tay, nắm chặt lấy tay của bộ xương, sau đó chậm rãi rót Thần Lực vào trong hài cốt, trên quyển da thú có nói muốn sử dụng bộ xương này thì nhất định phải luyện hóa nó...

Rót Thần Lực vào được một lúc mà vẫn chưa thấy bộ xương phản ứng gì, Lục Ly ngồi xếp bằng đối mặt với nó, cảm giác bản thân giống như một gã ngốc, hắn lại hoài nghi đấy có phải là Thiên Linh Tử đang cố ý trêu đùa hắn?

- Ồ! Đã có động tĩnh!

Sau khi rót Thần Lực được nửa canh giờ, Lục Ly đột nhiên phát hiện ra xương cốt của bộ xương đang bắt đầu phát ra vài tia sáng nhàn nhạt, giống như thần binh đang bắt đầu hơi lộ ra năng lực.

- Tiếp tục!

Lục Ly có chút kích động rót thêm Thần Lực vào. Trên hài cốt ánh sáng càng lúc càng rực rỡ, nội tâm Lục Ly mỗi lúc một kích động, hóa ra Thiên Linh Tử không lừa hắn? Bộ hài cốt này thực sự là một cỗ đại sát khí?

Từng giờ từng khắc trôi qua, hài cốt tuy rằng đang từ từ phát sáng, nhưng lại cảm thấy không sản sinh ra mối liên hệ tinh thần. Lục Ly cũng không nóng lòng, Dực Thần cần thời gian để luyện hóa Thiên Tà Châu, hắn vẫn còn cơ hội.

Một ngày, hai ngày, ba ngày!

Chuyện làm Lục Ly bất lực chính là tuy rằng mỗi cái xương của bộ xương này đều sáng lên, mỗi cái đều tựa như đã biến thành một thần binh sắc bén, nhưng lại không hình thành liên hệ tinh thần với hắn. Nếu không có liên hệ tinh thần thì không thể không chế được bộ xương này.

Sáu ngày ròng rã trôi qua, Dực Thần đã luyện hóa Thiên Tà Châu được sáu ngày, Lục Ly cảm ứng tình hình thấy Thiên Tà Châu đã bị Dực Thần luyện hóa được phân nửa.

Mối liên hệ tinh thần giữa Thiên Tà Châu và hắn ngày càng yếu, không biết chừng một hai hôm nữa Thiên Tà Châu sẽ biến thành vật trong tay Dực Thần.

Một khi Thiên Tà Châu bị Dực Thần đoạt được, nàng sẽ không còn bất kỳ e ngại nào, Lục Ly sẽ bị nàng khống chế trong lòng bàn tay. Muốn nhào nặn Lục Ly ra sao cũng được, chỉ dựa vào Lung đạo nhân và Thần Thi thì không thể nào ngăn cản được Dực Thần.

Trong khoảng thời gian sáu ngày này Dực Thần không nói với hắn một câu nào, cũng không dò hỏi đến chuyện Sát Đế Chân Ý. Điều này chứng tỏ Dực Thần không gấp gáp, rõ ràng nàng dự định lấy Thiên Tà Châu trước, sau đó nắm Lục Ly vào trong lòng bàn tay mới chậm rãi tra hỏi, hoặc là soát hồn...

Không có cách nào, Lục Ly hiện tại như đang cheo leo trên vách núi, hoặc là bò lên trên, hoặc là thịt nát xương tan.

Bây giờ toàn bộ hi vọng của hắn đều gửi gắm vào bộ hài cốt này, nếu như không thể luyện hóa, hoặc là luyện hóa nhưng không có tác dụng, hắn chỉ có thể thịt nát xương tan.

Hắn không còn quan tâm đến điều gì nữa, cũng không phân tâm về chuyện Thiên Tà Châu mà toàn tâm toàn lực luyện hóa hài cốt, điên cuồng rót Thần Lực trong cơ thể vào hài cốt.

Thời gian lẳng lặng trôi qua, lại hai ngày nữa qua đi, Dực Thần bên trong hư không thú đặt chén trà trên tay xuống, dung nhan tuyệt mĩ xuất hiện một mảng đỏ bừng.

Bình Luận (0)
Comment