Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Dù thế nào thì hiện tại hắn vẫn phải làm một chuyện, đó chính là rời Thương Viêm Phủ, ở đây trước sau gì cũng không an toàn.
Hắn quên đi hết những chuyện bên ngoài, những chuyện đó đều giao cho Lung đạo nhân và Thần Thi, chỉ mang Tiểu Bạch theo bên người, cứ cách một khoảng thời gian lại đút cho nó một viên Thần Nguyên.
Dường như hiện tại cơ thể Tiểu Bạch đã phục hồi đôi chút? Có điều hơi thở sinh mệnh vẫn vô cùng yếu ớt, nhưng không cần cách mấy ngày lại đút Thần Nguyên, cứ nửa tháng đút hai viên Thần Nguyên là có thể duy trì mạng nhỏ của nó.
Ở trong đại điện đọc thư tịch được một ngày rưỡi, trong đầu Lục Ly vang lên âm thanh của Huyết Linh Nhi:
- Chủ nhân, bên ngoài không ổn, sơn mạch phía trước có rất nhiều Thần Linh. Chúng ta nên thu hồi hư không thú, sau đó ngài mang chúng ta vào bên trong Thiên Tà Châu, lặng lẽ đi vòng qua.
Cơ thể Lục Ly vụt ra ngoài, thần niệm quét tới phía xa, quả nhiên mơ hồ thăm dò được sơn mạch phía xa có rất nhiều Thần Linh.
- Thu hư không thú lại!
Lục Ly cân nhắc rồi gọi Lung đạo nhân thu hồi hư không thú lại, sau đó hắn thu Lung đạo nhân và Thần Thi vào bên trong Thiên Tà Châu, còn mình thì lặng lẽ lẻn xuống phía dưới.
Lung đạo nhân là ma thú, vẻ ngoài của Thần Thi quá khác biệt, phía trước Thần Linh nhiều như vậy, chỗ nào cũng có tuần tra bay qua bay lại, rất dễ bị bắt gặp. Cho nên Lục Ly mới một mình mạo hiểm tiến lên, bằng không càng dễ bị bại lộ
- Còn may chán, không phải phủ quân!
Lục Ly thăm dò phía xa một phen, phát hiện Thần Linh bên kia mặc đủ loại chiến giáp, binh khí cũng rất đa dạng, đương nhiên không phải phủ quân.
- Đi vòng ra xa chút!
Lục Ly không muốn xảy ra tranh chấp với bất kỳ ai, đi thẳng một đường về bên trái, lại chịu khó đi vòng thêm vài con đường nữa, không nên xung đột với bất kì người nào ở phía trước, bằng này Thần Linh hắn chọc không nổi.
- A!
Lục Ly chỉ mới đi về phía trước được vỏn vẹn vài trăm dặm thì phát hiện ra bên trong ngọn núi phía trước chỗ nào cũng có người ẩn nấp, hơn nữa phía xa còn có người đang bay đến hướng này.
Nhưng mà có rất nhiều người thăm dò hắn sau đó lại bỏ qua, chỉ thả thần niệm lướt qua, không có để ý đến hắn, tiếp tục lặng lẽ tiến sâu vào trong núi.
- Nhiều người như vậy? Chẳng lẽ trong phiến núi lớn kia có dị bảo?
Lục Ly cau mày suy nghĩ, nhưng rốt cuộc không nổi lên lòng ham muốn, không ai để ý hắn càng tốt, hắn im hơi lặng tiếng vòng qua là được.
- Grào!
Sau nửa nén nhang, sâu trong núi lớn đột nhiên vọng lên một tiếng rống rung trời, Lục Ly quay đầu nhìn lại theo bản năng, nhưng chỉ một cảnh tượng mà cả đời này hắn khó quên...
Bên trong ngọn núi lớn phía xa, một bóng đen phóng thẳng lên trời, bóng đen đó cao tới trăm trượng, lúc này vọt thẳng lên trăm trượng khiến Lục Ly ở cách đó rất xa vẫn cảm thấy đặc biệt bắt mắt.
Cự nhân cao trăm trượng cả người ngăm đen, chỉ mỗi hàm răng trắng bóng, mắt màu xanh lục, những chỗ khác đều bị lớp vảy đen bao phủ.
Hai tay hai chân kẻ này bị xích sắt đỏ giam cầm, bởi vậy tuy rằng đã phóng lên trời nhưng cũng chỉ vọt lên được trăm trượng, miệng hắn có bốn răng nanh, trên đầu lại có sừng, xem ra không giống với nhân loại bình thường. Cả người hắn tỏa ra sát khí nồng nặc, tuy rằng Lục Ly cách đó mấy trăm dặm nhưng vẫn bị sát khí nồng đậm làm run sợ.
- Grào Grào!
Hắn ngửa mặt lên trời gào thét không ngừng, vẻ mặt hung tợn, sát khí khủng bố, hung uy bất thế. Hơn nữa hai tay hai chân hắn vùng vẫy làm xích sắt rung động kịch liệt, không gian bị chấn động dữ dội khiến cho Lục Ly và người xung quanh đều kinh hãi.
- Đây là ác ma sao? Sát khí khủng khiếp như thế, ít nhất cũng đạt cấp bậc Ma vương?
Lục Ly thầm nghĩ, người kia cách xa như vậy mà hắn vẫn bị sát khí áp chế lạnh gai người. Nếu như bị ép đến gần, phỏng chừng đến can đảm giơ binh khí lên cũng không còn? Sức chiến đấu của tên này chắc chắn đạt đến đại năng cấp Thần Cảnh, Dực Thần cũng chưa có khí thế khủng bố đến thế.
- Thủ Sơn Nô xuất hiện rồi!
- Mộ Nguyệt Đế đã mở, nghìn năm mới mở một lần, bên trong có biết bao chí bảo!
- Biết bao chí bảo? Ngươi dám vào ư? Hơn nữa... Cho dù ngươi dám thì có bao nhiêu người có thể bước vào? Ngươi có thể đứng vững trước khí thế của Thủ Sơn Nô mà xông vào không?
- Đừng mơ tưởng hão huyền, chúng ta đã hơn trăm tuổi, không vào được, chỉ nên tụ tập ở đây xem trò vui thôi, bảy mươi hai Thần tông thì có tám tông đến, đều là đệ tử thiên tài nhất, cho dù có vào được cũng bị bọn hắn giết chết, xem trò vui là được rồi.
- Ôi, mộ Đế Nguyệt đấy, nghìn năm mở một lần, nếu ta có thể đi vào thì tốt biết bao?
Xung quanh không ngừng vang lên những âm thanh bàn tán, tiếng nói rất lớn, Lục Ly đều nghe thấy hết. Trên mặt hắn lộ ra vẻ bỗng nhiên tỉnh ngộ, chả trách chỗ này lại tụ tập nhiều Thần Linh mà không có phủ quân, thì ra là muốn vào trong cổ cảnh tìm bảo vật.
- Mộ Nguyệt Đế!
Nếu được phong Đế thì chắc chắn là cấp bậc Thần Cảnh chí tôn. Bảy mươi hai Thần tông thì có tám tông đến, Thần Giới chí tôn không phải là chí tôn bình thường, bên trong chắc chắn có báu vật.
Đó là chuyện đương nhiên!
Có một Thủ Sơn Nô lợi hại bậc này trấn thủ phần mộ mình, hơn nữa chỉ là trấn thủ mặt ngoài, không cần nói cũng biết Nguyệt Đế này vô cùng mạnh mẽ, tàng bảo bên trong chắc chắn vô cùng dọa người.
Lục Ly không mảy may thèm khát, thậm chí còn không có ý định qua bên đó liếc nhìn!
Con người có lòng tham không đáy, dục vọng con người sẽ hại chết chính mình. Lục Ly bây giờ không lo nổi bản thân, Thần Dực có thể đuổi đến bất cứ lúc nào, thân phận bị bại lộ sẽ có phủ quân Thương Viêm Phủ đuổi giết.
Cho nên hắn tựa hồ không mảy may dao động, âm thầm tạt ngang qua, định vòng ra sau dãy núi này chạy càng xa càng tốt.
- Grào grào!
Thủ Sơn Nô bên kia rống giận không ngừng, Lục Ly nhìn thấy thấp thoáng có vô số người xông tới Thủ Sơn Nô, dường như muốn liên thủ áp chế hắn, như thế người phe mình mới có thể vọt vào trong.
Rầm rầm rầm rầm!