Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Ngươi đừng vào đó tìm chết, ta có thể lập Chú Thần Huyết Thệ, tuyệt đối sẽ không giết ngươi. Ta không cần Sát Đế Chân Ý, thậm chí... Thiên Tà Châu cũng không cần, chỉ cần ngươi để ta sao chép một phần tàng thư bên trong Thiên Tà Châu là được, thế nào?
Dực Thần chỉ cách Lục Ly trăm dặm, thực ra hiện tại nàng có thể ra tay công kích Lục Ly. Nhưng bên kia có nhiều cường giả, nàng mạo muội ra tay nếu khiến cường giả hiểu lầm thì rất có thể nàng sẽ bị chém chết, chỉ đành nhượng bộ cùng Lục Ly thương lượng.
Nàng không thể vào mộ Nguyệt Đế, nếu như Lục Ly đi vào chết trong đó, Thiên Tà Châu sẽ vĩnh viễn nằm trong mộ Nguyệt Đế. Mưu toan bấy lâu này của nàng sẽ thành công dã tràng.
- Ha ha!
Lục Ly quay đầu liếc nhìn Dực Thần, khóe miệng đầy vẻ đùa cợt, hắn không nói câu nào, cắn răng chống chọi sát khí cuồng bạo, nhích người lên, lao vào giống như một con thú hoang điên cuồng.
Năm dặm, ba dặm, một dặm!
Thủ Sơn Nô khủng bố đang gào rít, vặn vẹo, dãy dụa giữa không trung. Từng cái vảy màu đen to hơn một người tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, cơ thể đồ sộ tràn ngập một cỗ uy thế khiến người khác sợ hãi, đôi mắt xanh biếc như muốn đoạt đi hồn phách hắn.
- Xông!
Lục Ly nổi giận gầm lên một tiếng, sử dụng Nhiên Huyết Thần Kỹ tăng cường cơ thể, Thần Lực trong cơ thể điên cuồng vận chuyển không ngừng, nhấc hai chân nặng nề lên, bất thình lình nhảy vọt xuống vực sâu bên dưới.
- Không...
Dực Thần trợn tròn mắt nhìn Lục Ly rơi xuống dưới vực sâu, con ngươi xinh đẹp nhất thời ảm đạm. Lần này nàng gần như đã hao tổn hết toàn bộ đồ tích trữ, rất nhiều Thần Nguyên bảo vật nàng đều tặng cho người, chỉ vì muốn có được Thiên Tà Châu, lại không ngờ rằng cuối cùng không đoạt được gì.
Trong mắt nàng đều là sự tức giận và thù hận, suýt nữa không kiềm chế được kích động trong lòng mà nhảy xuống vực sâu với hắn. Có điều tia lý trí cuối cùng đã áp chế nàng, mộ Nguyệt Đế rất nổi danh ở phía nam Thần Giới, lớn hơn trăm tuổi tuyệt đối không vào được, nếu như cương quyết xông vào sẽ có thể bị cấm chế cường đại đánh chết.
- Xong rồi!
Lục Ly tiến vào trong mộ Nguyệt Đế, hắn chắc chắn sẽ chết trong đó, nàng vĩnh viễn sẽ không có cơ hội đoạt được Thiên Tà Châu. Trong lòng nàng rất hối hận, sớm biết vậy nàng nên để đám Lý Cường giết chết Lục Ly ở trong Thương Viêm Cốc, như thế Thiên Tà Châu sẽ rơi vào tay nàng.
- Bỏ đi, bỏ đi, loại thần vật này vô duyên với ta, vô duyên...
Dực Thần ngẩn ngơ đứng đó một lúc, sau đó phất tay áo với người phía sau, dẫn theo năm người bay về phương xa. Nơi này đền là người của tám đại Thần Tông, nàng là người Khai Thiên Phủ, ở lại quá lâu sẽ dẫn đến xung đột, đến lúc đó mạng nhỏ này không giữ nổi.
A!
Sau khi nhảy xuống vực sâu, Lục Ly cảm thấy trời đất quay cuồng giống như rơi vào một vòng xoáy. Thần trí cả người mơ hồ, đầu óc rối loạn, chỉ thấy cơ thể không ngừng xoay tròn, cũng không biết sẽ xoay tròn trong bao lâu.
Ầm!
Không biết qua bao lâu, có thể là thời gian mấy nén nhang, có thể là một ngày, Lục Ly cảm thấy rốt cuộc đã rơi xuống đất. Cơ thể hắn hoàn toàn không bị khống chế, lăn lộn vài vòng trên mặt đất, hắn bò dậy liền nôn một trận dữ dội.
Lắc đầu một cái thật mạnh, Lục Ly mới khôi phục tỉnh táo, hắn lập tức dùng thần niệm thăm dò, quan sát tình hình xung quanh.
Ồ!
Thăm dò một hồi hắn hơi ngạc nhiên, bởi vì hắn xuất hiện trong một cung điện mênh mông. Sở dĩ dùng hai chữ - mênh mông- vì ba mặt của cung điện này đều không nhìn thấy giới hạn, không biết lớn đến mức nào.
Trong đại điện có rất nhiều người, quét nhanh một lượt cũng thấy có ít nhất ba, bốn ngàn người, trong đó phải có đến năm trăm người của Bát Đại Thần Tông.
Người của Bát Đại Thần Tông đều tụ tập cùng nhau nhỏ giọng bàn luận, hoàn toàn không để ý những tiểu Thần Linh đơn độc tiến vào như bọn hắn. Bọn họ ngẫu nhiên liếc mắt qua, dáng vẻ ngạo nghễ cao thượng, mơ hồ còn có chút trào phúng và thương hại.
Lục Ly trèo lên, rất biết điều lùi tới góc tường ngồi khoanh chân, bên cạnh cũng có người giống hắn, trầm mặc ngồi xếp bằng, không ai dám nói chuyện, lại càng không dám trêu trọc người Bát Đại Thần Tông.
Vẫn may đệ tử của tám đại Thần Tông không có vẻ muốn ra tay giết chết bọn hắn, hoặc trong lòng đệ tử của tám đại Thần Tông nghĩ rằng những tiểu lâu la như bọn hắn dám tiến vào ngoài tìm chết ra chẳng còn ý nghĩa khác.
Tô Tử Hề từng nói về bảy mươi hai Thần Tông, hắn nói trừ thế lực Tứ Đại Thần Tông ra, mạnh nhất chính Thất Thập Nhị Thần Tông, nghe nói tông chủ Thất Thập Nhị Thần Tông hoặc là nắm giữ sức chiến đấu cấp đại năng rất mạnh, hoặc là Thần Cảnh chí tôn.
Lục Ly thấy cả đám đều không động đậy, hắn đương nhiên không dám lộn xộn, chỉ xếp bằng ở một góc nghiêng tai lắng nghe, thám thính tin tức một hồi.
Người của Bát Đại Thần Tông chỉ tụ tập với nhau, nhỏ giọng nói chuyện, Lục Ly nghe được một lúc đã biết được vài tình báo có ích.
Bọn hắn hiện tại vẫn chưa chính thức tiến vào mộ Nguyệt Đế, còn phải chờ một khoảng thời gian đại môn mới chân chính mở ra. Đợi lát nữa đại điện xuất hiện mười cánh cửa lớn, tùy tiện bước vào cửa nào cũng được, sau khi tiến vào bên trong mức độ nguy hiểm đều dựa vào vận may của mỗi người.
Trong mộ Nguyệt Đế cất giấu vô số bảo tàng, có người nói Nguyệt Đế từng đứng thứ ba trong Thần bảng, hơn nữa còn là tông chủ của một cấp đại thế lực. Sau này không biết vì sao đại thế lực của hắn trong một đêm đã bị kẻ khác diệt tông, Nguyệt Đế liền mai danh ẩn tích.
Vạn năm qua đi, Nguyệt Đế trở lại, một mình hủy diệt một cấp thần tông, có điều bản thân hắn cũng trọng thương gần chết. Hắn đặt toàn bộ bảo tàng của tông phái mình và đại thần tông bị diệt vào trong mộ Nguyệt Đế, đợi người có duyên đến đoạt bảo.
Tàng bảo trong mộ Nguyệt Đế nhiều đến đáng sợ, nhưng mức độ nguy hiểm trong đó cũng khiến người ta nghe mà kinh hãi. Nghìn năm mộ Nguyệt Đế mở ra một lần, mỗi lần đều có rất nhiều người tiến vào, người có thể sống sót ra ngoài lại chưa tới một phần. Có điều, những người có thể sống sót ra ngoài hoặc ít hoặc nhiều đều có thu hoạch, nghe nói trong đó có rất nhiều người đoạt được phẩm Thần Khí, phẩm thần thuật, cực phẩm thần tài,...