Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Hắn đã quyết tâm không ham muốn bất kỳ bảo tàng, chỉ cần đi theo dấu chân đệ tử Tam Đại Thần Tông, tìm được lối ra là được.
Nơi này và bên ngoài đều không thể phi hành, dọc đường có rất nhiều dấu chân, Lục Ly lần theo rất dễ.
Hắn vừa đi vừa thăm dò xung quanh, sau khi xác định không có ai hắn mới lặng lẽ lấy ra Thiên Tà Châu. Hiện giờ có thể sử dụng Thiên Tà Châu, cũng có thể truyền tống Thần Thi, xương khô Chiến Thần và Lung đạo nhân ra ngoài, hắn yên tâm bôn tẩu.
Rầm rầm rầm!
Đi được bốn canh giờ, phía trước vang lên từng tiếng nổ ầm ầm, nhìn ra xa có thể thấy cách đó mấy trăm dặm hình như đang đánh nhau?
- Quả nhiên...
Lục Ly âm thầm gật đầu, mộ Nguyệt Đế này quả nhiên nguy cơ trùng trùng, xem tình hình giao chiến bên kia liền thấy mức độ nguy hiểm cực kỳ cao. May mà hắn không đi loạn, lựa chọn đi theo đoàn người lớn tiến về phía trước.
Hắn không dám tiến đến quá gần, lặng lẽ đi ngang qua, đến một ngọn núi nhỏ phía xa quan sát trận chiến.
Bên kia quả nhiên là đệ tử Tam Đại Thần Tông đang khai chiến với đám hoang thú, hoang thú có hai mươi mấy con, đều là hoang thú Địa Cấp, đệ tử Tam Đại Thần Tông gộp lại có hơn trăm người, đối phó với hai mươi mấy con hoang thú không gặp trở ngại.
Lục Ly không dám áp sát quá gần cho nên nhìn không quá rõ, chỉ có thể đứng xa quan sát, nhìn từng con hoang thú bị vây giết, ngã xuống đất ầm ầm.
- Lăng Phi Độ kia quả nhiên rất mạnh!
Lục Ly mơ hồ nhận ra Lăng Phi Độ của Lăng Tiêu Các, tay hắn cầm một chiến kích, một mình độc chiến với một hoang thú, cảm giác đánh với hoang thú được mấy chiêu, hoang thú kia đã bị hắn dồn dập đánh bay ra ngoài, ngã xuống đất chết.
- Rất nhiều pháp bảo?
Lục Ly nhìn thấy rất nhiều người lấy ra đủ loại pháp khí công kích hoang thú, đáng tiếc khoảng cách quá xa, nhìn không rõ lắm. Quả nhiên thế lực đại thần tông căn cơ mạnh mẽ, hai mươi mấy con hoang thú bị đánh chết trong chốc lát.
- Đi!
Đệ tử Tam Đại Thần Tông đánh chết hoang thú thì chỉ thu thập thần tài qua loa, sau đó nhanh chân tiếp tục bôn ba.
Lục Ly im lặng đuổi theo, định bụng cứ bám đuôi cả đoạn đường, xem xem có thể dễ dàng ra khỏi mộ Nguyệt Đế không.
Trên đường Lục Ly bám theo phía xa, hắn cách đệ tử Tam Thần Tông mấy trăm dặm, như thế sẽ không mất dấu, cũng sẽ không khiến các nàng chú ý.
Dọc đường liên tục gặp phải hoang thú, nơi này có rất nhiều hoang thú khiến Lục Ly hoảng hốt, còn tưởng rằng đã ra khỏi mộ Nguyệt Đế, đi tới đồng hoang ở ngoài Thần Giới.
Có điều ở đây vẫn luôn sáng sủa, mặt trời trên cao không di chuyển, chứng tỏ đây quả thật là một thế giới kì dị. Hơn nữa thiên địa linh khí ở đây rất loãng, kém xa Thần Giới dày đặc.
Đệ tử Tam Đại Thần Tông chỉ tiến về phía trước, không biết các nàng có biết lối ra không? Khoảng chừng cứ cách nửa canh giờ các nàng lại gặp phải hoang thú, có lúc mười mấy con, có lúc vài ba con, có lúc hơn ba mươi, bốn mươi con.
Mỗi lần gặp phải hoang thú, người của Lăng Tiêu Các và Yên Vũ Lâu sẽ xông lên trước tiên, Tuyết Sơn Cùng đều là nữ tử, nếu như ít hoang thú các nàng không ra tay, chỉ đứng một bên nhìn là được.
Nam nữ phối hợp, làm việc không biết mệt!
Có mấy chục mĩ nhân Tuyết Sơn Cung đứng nhìn, còn có thánh nữ Tuyết Sơn Cung nằm trong Mĩ nhân bảng đứng quan sát, các đệ tử trẻ tuổi Lăng Tiêu Các và Yên Vũ Lâu vô cùng dũng mãnh, toàn bộ đều nhiệt huyết như hít phải thuốc phiện, nhuệ khí không gì sánh bằng.
Đặc biệt Lăng Phi Độ lại càng mạnh mẽ, chủ yếu một mình đơn đấu với một hoang thú. Hơn nữa trong vòng vài chiêu đã đánh chết hoang thú, bá đạo áp sát khiến rất nhiều nữ để tử Tuyết Sơn Cung nhìn bằng ánh mắt mê mẩn.
Trái lại Lâu Nhị Thập của Yên Vũ Lâu thì mờ nhạt hơn nhiều, công kích tự nhiên không quá thái, hiệu suất cũng không cao. Dường như Lâu Nhị Thập không có bất cứ ý gì với thánh nữ Tuyết Sơn Cung, hoặc có thể... không biết chừng hắn đang cố ý lấy lùi làm tiến.
- Đáng tiếc thay!
Lục Ly ở phía sau không dám tới gần, không thể nào quan sát tường tận trận chiến, bằng không có thể học tập được rất nhiều điều. Dù sao cũng là đệ tử tam đại siêu phẩm thế lực, nắm giữ những thần thuật cao diệu, chắc chắn cảm ngộ chân ý cao siêu, nếu quan sát được nhiều hơn sẽ giúp ích cho hắn rất nhiều.
- Ồ?
Lục Ly đột nhiên nhìn thấy phía sau ngọn núi nhỏ phía xa có hai tên đang lén lút, hắn dò xét vài lần liền mỉm cười.
Không phải hắn cũng đang lén lút ư? Xem ra hai tên kia cũng tính toán giống hắn, định đi theo người của Tam Thần Tông.
Hai tên kia cũng phát hiện ra Lục Ly, nhưng chỉ quét thần niệm qua chứ không có ý định chào hỏi, dường như ra vẻ nước sông không phạm nước giếng.
Rầm!
Hoang thú bên kia lại bị đánh chết, người của Tam Thần Tông lại rời đi, Lục Ly chờ một lát rồi nhanh chóng đuổi theo. Hai tên kia cũng bám theo đoàn người giống hắn.
Cứ vừa đi vừa nghỉ như thế, ba ngày trôi qua bình an vô sự.
Ba ngày này Lục Ly không biết có bao nhiêu hoang thú bị Tam Thần Tông đánh chết, chưa đến năm trăm thì cũng ba, bốn trăm con. Nếu không phải đi theo đệ tử của Tam Thần Tông, dựa vào Lục Ly chắc chắn không thể thuận lợi đi tiếp, tốc độ chắc chắn không nhanh như vậy. Thậm chí gặp phải hoang thú với quy mô lớn còn nguy hiểm tới tính mạng.
Đệ tử Tam Đại Thần Tông rất mạnh, hơn nữa hiệu suất lại cao, trong ba ngày chỉ nghỉ chân một lần. Những nữ tử yểu điệu của Tuyết Sơn Cung không sợ mệt, trên đường toàn ăn lương khô.
Ban đầu bên cạnh Lục Ly chỉ có hai người, sau đó đã biến thành sáu mươi mấy người. Rất nhiều người đều học nhau, ung dung theo sau đoàn người đông không phải tốt hơn ư? Hơn nữa ở đồng hoang này có lẽ chẳng có bảo vật gì.
- Đồng hoang này rộng đến bao nhiêu vậy?
Lục Ly có chút buồn bực, hắn đoán nơi này là thử thách đơn giản nhất, nếu ngay cả cửa ải hoang thú cũng không qua được thì đừng mong xông vào cửa ải phía sau.
Nguyệt Đế không thể để bảo tàng của mình rơi vào tay một đám Thần Linh tầm thường, muốn có bảo vật của hắn thì ít nhất cũng phải có chỗ hơn người.