Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 1732 - Chương 1720: Tử Tộ

Bất Diệt Long Đế Chương 1720: Tử Tộ

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Thực ra lúc này Lục Ly cũng hoài nghi Lâu Thập Nhị và Tuyết Thánh Nữ đã nhìn ra được điều gì. Bởi vì hắn cảm thấy ánh mắt hai người sẽ vô tình nhìn vào chân trái hắn, Huyết Tiên Đằng chính là từ chân trái hắn mò xuống đất.

- Được rồi!

Ngay lúc Lục Ly vẫn còn hoài nghi, phía sau đột nhiên vang lên âm thanh của Tuyết Thánh Nữ, nàng gọi Lâm Vũ vừa định cất bước nói:

- Lâm Vũ, mấy người các ngươi đừng đi nộp mạng!

Lâm Vũ hơi ngạc nhiên, không hiểu vì sao Tuyết Thánh Nữ lại nói vậy. Chẳng lẽ nàng thấy cắn rứt lương tâm? Định tự mình đi dò đường, cho bọn hắn một tia hy vọng sống tiếp?

Lục Ly thấy Tuyết Thánh Nữ đang nhìn mình, khóe miệng lộ ra nụ cười khổ sở. Không ngoài dự đoán của hắn, Tuyết Thánh Nữ chỉ vào Lục Ly nói:

- Một mình hắn dò đường là được, chúng ta theo sau hắn.

Vô số ánh mắt nhìn chằm chằm Lục Ly, Lăng Phi Độ hoài nghi nhìn Lục Ly vài lượt, dò hỏi:

- Tuyết Thánh Nữ, chẳng lẽ tiểu tử này có thủ đoạn độc môn? Có thể xu cát tị hung?

Tuyết Thánh Nữ không đáp coi như ngầm thừa nhận, khóe miệng Lâu Thập Nhị lộ ra nụ cười nhàn nhạt, hứng thú nhìn Lục Ly không lên tiếng.

Lăng Phi Độ liếc nhìn hai người mấy lần, ánh mắt trở nên âm trầm, nhìn Lục Ly nói:

- Ngươi đã có thủ đoạn tại sao không nói sớm cho mọi người cùng biết? Khiến ngần ấy người phải chịu chết? Ngươi thật nham hiểm, tâm tư xảo trá.

- ...

Lục Ly nhếch môi không nói gì, nhìn thấy rất nhiều người nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh nhạt, ngay cả bốn người Lâm Vũ bên cạnh cũng có chút xa cách, hắn không nhịn được phản bác:

- Lăng công tử không nên nói thế. Ta không có thủ đoạn nào, bằng không vừa nãy sao suýt chút nữa bị đánh chết. Hơn nữa... Cho dù ta dùng ít thủ đoạn có thể giảm thiểu tỷ lệ tiếp xúc cấm chế, thì không phải một mình ta sẽ bị dò đường ư? Này có công bằng không? Mạng ta tuy rằng không đáng giá nhưng cũng là mạng người.

- Hừ!

Lăng Phi Độ hừ một tiếng không nói gì, có điều ánh mắt vô cùng tàn nhẫn, trong mắt lóe lên sát ý, hiển nhiên đã nảy sinh sát cơ với Lục Ly.

- Được rồi, được rồi!

Lâu Thập Nhị mở miệng hòa giải:

- Vị tiểu huynh đệ, đường phía trước vẫn còn dài, nếu như ngươi nắm chắc thì dò đường, Lâu Thập Nhị ta nợ ngươi một món nợ ân tình, thế nào?

Tuyết Thánh Nữ mở miệng anh đào, nói:

- Ngươi đi trước dò đường, dựa theo ghi chép trong lịch sử, ải này chắc chắn có bảo vật. Toàn bộ bảo vật sẽ về tay ngươi, chúng ta tuyệt đối không tranh đoạt.

Đám người Lâm Vũ trầm tư trong chốc lát, nhớ tới vừa nãy Lục Ly quả thực mấy lần suýt chết, oán khí trên mặt biến mất.

Lâm Vũ chắp tay nói:

- Vị tiểu huynh đệ này, nếu như ngươi có năng lực, đành phiền người đi trước dò đường, Lâm Vũ ta nợ ngươi một mạng.

Lục Ly trầm mặc, sau đó thở dài một hơi, gật gật đầu.

Dù sao cũng đã bị phát hiện, bị ép đến mức này, hắn có nói gì cũng thành vô nghĩa, hơn nữa đến khi mấy người Lâm Vũ chết hết thì hắn vẫn phải dò đường một mình.

Huyết Tiên Đăng từ dưới chân hắn thò ra, lần này rất nhiều người khóa chặt thần niệm lên người hắn, đều phát hiện ra vấn đề. Lục Ly nhanh chóng chọn bước lên một phiến đá, chân hắn vừa dừng lại, lại tiếp tục bước lên một phiến đá nữa.

Ồ!

Rất nhiều người hai mắt sáng rực, đám người Lâm Vũ như trút được gánh nặng. Lục Ly đi trước dẫn đường, nếu như Lục Ly không chết, bọn hắn cũng không chết.

Người của Tam Thần Tông thở phào nhẹ nhõm, bởi vì nếu năm người Lục Ly chết, bọn hắn sẽ phải đi lên dò đường. Đương nhiên sao có thể để ba người Lăng Phi Độ, Lâu Thập Nhị và Tuyết Thánh Nữ đi trước dò đường? Đến lúc ấy sẽ chết bao nhiêu người?

- Hư ảnh màu đỏ này là gì? Thật thần kỳ!

- Chẳng lẽ đây là yêu linh?

- Sao hắn làm được? Có thể phán đoán ra phiến đá nào sẽ không khởi động cấm chế?

Phía sau truyền đến tiếng bàn luận rì rầm, Lục Ly cảm thấy rõ ràng rất nhiều ánh mắt đang khóa chặt lên người hắn, hơn nữa trong mắt nhiều người dường như có sự thèm thuồng, rõ ràng đang nổi lòng tham với Huyết Tiên Đằng.

Còn có người quét thần niệm lên Thiên Tà Châu trong tay hắn, khiến Lục Ly càng thêm khổ sở...

May mà bề ngoài Thiên Tà Châu không có bất kỳ đặc thù nào, chỉ dùng thần niệm phỏng chừng không ai biết đây là phẩm Thần Khí, bằng không có lẽ sẽ càng nhiều nổi lòng tham.

- Mẹ kiếp, ép bức ta, ai quan tâm ngươi là Lăng Tiêu Các công tử, đánh chết ngươi!

Lục Ly vô tình quay đầu nhìn lại, thấy con ngươi Lăng Phi Độ ánh lên sát cơ nồng đậm, trong lòng hắn dần trở nên lạnh ngắt.

Thất Thập Nhị Thần tông rất lợi hai, thế lực phủ vực đều không dám trêu chọc, nhưng thì thế nào? Chẳng lẽ Lăng Phi Độ muốn giết hắn cướp đoạt bảo vật, hắn đành ngoan ngoãn để có hắn cướp, đứng im cho hắn giết?

Lăng Phi Độ xếp hạng trên ba mươi vạn trong Thần bảng?

Nhưng Lục Ly không sợ hãi, hắn tin rằng bản thân sử dụng tất cả Huyết Tinh Viêm thúc giục Chiến thần Thanh Vô Tẫn, bộ xương khô khủng bố kia không phải không có khả năng đánh giết Lăng Phi Độ.

Hắn giết chết Lăng Phi Độ thì rốt cuộc cũng chỉ còn con đường chết. Lăng Tiêu Các nơi đó có mấy chục người mà Huyết Tinh Viên chỉ còn lại năm viên, dùng hết rồi thì Chiến thần Thanh Vô Tẫn hết tác dụng, hắn chỉ đành chờ chết...

Oành!

Lục Ly thuận lợi đi lên, ngẫu nhiên sẽ bị cấm chế oanh kích, nhưng lần nào cũng chỉ là cấm chế bình thường, nhiều nhất chỉ bị đánh thương. Tuyết Thánh Nữ kịp thời cứu viện, có nàng ở đây có thể bảo đảm tuyệt đối không có người chết.

Người phía sau đều đi theo Lục Ly, cho nên... Lục Ly bị cấm chế oanh kích xong, mỗi người đều bị oanh kích một lần, Tuyết Thánh Nữ mỗi lần đều ra tay cứu người.

Đi được nửa canh giờ, Lục Ly vẫn sống sót, toàn bộ người trong đội ngũ phía sau đương nhiên cũng sống sót. Mà phía trước cuối cùng đã hiện lên một cánh cửa, rốt cuộc đã đến điểm cuối.

- Không đúng...

Đi về phía trước được mười mấy trượng, lúc sắp tiến vào phiến truyền tống môn, Huyết Linh Nhi đột nhiên truyền âm cho Lục Ly:

- Chủ nhân, có chuyện rồi, ta cảm nhận được sáu phiến đá bên cạnh truyền tống môn đều có cấm chế khủng bố, nếu như xông vào, rất có thể sẽ chết!

Bình Luận (0)
Comment