Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Đúng, đúng!
Người của Lăng Tiêu Các nhao nhao nói, Tuyết Thánh Nữ và Lâu Thập Nhị liếc nhìn, trong mắt hiện lên sự cười nhạo nhàn nhạt.
Lăng Phi Độ không muốn chờ đợi nhưng bản thân lại không phái người đi thăm dò? Vị Lăng công tử này quả thật giống như lời đồn bề ngoài đường hoàng khí thế ngất trời, nhưng thật ra nhân phẩm rất kém cỏi...
Có điều đều là đệ tử Thất Thập Nhị Thần Tông, hai người đương nhiên không mở miệng đắc tội Lăng Phi Độ. Cả hai chỉ đưa mắt nhìn nhau, chờ đợi hắn đáp lại.
Lục Ly không đáp lại, tựa như không nghe thấy lời đệ tử Lăng Tiêu Các.
Sự thờ ờ của hắn đã chọc giận đệ tử Lăng Tiêu Các, trong tay một kẻ xuất hiện cây trường thương, bỗng nhiên đâm tới chỗ Lục Ly.
Vụt!
Vào thời khắc này thần binh trong tay Lục Ly sáng lên khiến đệ tử Lăng Tiêu Các giật mình, hắn tưởng Lục Ly định ra tay công kích, ngay lập tức lấy một lá chắn ra chống đỡ.
Đằng nào cũng không thể lùi về sau, nếu bị Lục Ly đánh lùi một bước, có khả năng hắn sẽ bị cấm chế giết chết.
Lục Ly không công kích hắn, cũng không mở mắt, hắn chỉ chậm rãi lấy ra chiến đao, hắn đứng dậy, con ngươi hơi trừng lên bình tĩnh nhìn truyền tống môn phía trước.
- Hắn định làm gì?
Rất nhiều người cau chặt lông mày, không biết Lục Ly đang giở trò quỷ gì? Hắn dùng bình khí khóa chặt truyền tống môn, chẳng lẽ muốn công kích truyền tống môn?
Á?
Một người đột nhiên kinh hô, ánh mắt nhiều người co rút kịch liệt, vẻ mặt chấn động. Đám người Lăng Phi Độ càng thêm giận dữ, sát khí trên người tỏa ra cuồn cuộn.
Bởi vì... Lục Ly thực sự công kích truyền tống môn. Nếu như truyền tống môn bị đánh vỡ, tất cả sẽ không còn cơ hội đi đến cửa ải tiếp theo, sắp phải chờ đợi ở đây một nghìn năm.
Những người có thể bước vào đây đều còn rất trẻ, tuổi tác chưa quá một trăm. Đối với Thần Linh mà nói, trăm tuổi trở xuống đều tính là trẻ, không nói đến thiếu niên, ít nhất có thể coi là thanh niên.
Đều còn trẻ tuổi mà bị vây khốn ở đây một nghìn năm? Bọn hắn là đệ tử Tam Thần Tông với tiền đồ rộng mở, có trong tay khả năng vô hạn, nếu bị nhốt một nghìn năm, sau khi rời khỏi đây đã là cảnh còn người mất. Thậm chí rất nhiều người ở trong đây sẽ bị ép đến điên, bởi vì chỗ này không thể tiến không thể lùi, cũng không thể di chuyển...
Lục Ly muốn cắt đứt đường đi của mọi người? Muốn vây chết tất cả tại đây?
Dù là ai cũng giận tím mặt, chiến kích trong tay Lăng Phi Độ sáng lên, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có khả năng tru diệt Lục Ly.
Xẹt xẹt!
Đao ảnh đỏ như máu gào thét phóng ra, đột ngột đánh vào truyền tống môn, mọi người lúc này đều rất hồi hộp, chỉ sợ truyền tống môn sẽ nổ tung, tan nát chia năm xẻ bảy.
Vụt!
Truyền tống môn đột nhiên lóe lên đạo hào quang bảy màu, sau đó phía trước truyền tống môn xuất hiện một vòng bảo vệ bảy màu, chắn toàn bộ đao ảnh như màu máu của Lục Ly ở bên ngoài.
Xẹt xẹt!
Lục Ly liên tục phóng đao ảnh, một đao lại một đao như nước sông cuồn cuộn không dứt, xem ra không đánh nát truyền tống môn sẽ không từ bỏ.
- Dừng tay!
Lăng Phi Độ quát, hắn nổi giận đùng đùng:
- Tiểu tử, ngươi có bị điên không? Còn không dừng tay, có tin ta chém chết ngươi không?
Người của Lăng Tiêu Các cùng gào theo, Lục Ly lạnh lùng nhìn qua đó:
- Tin tưởng ta thì các ngươi sẽ được ra ngoài! Nếu không tin ta, các ngươi cứ chuẩn bị ở trong đây một nghìn năm đi!
Xẹt xẹt!
Nói xong, Lục Ly không để ý đến đám người Lăng Phi Độ, đột nhiên vung chiến đao lên đánh một đao vào truyền tống môn.
- Muốn chết!
Chiến kích trong tay Lăng Phi Độ lóe sáng, vẻ mặt hơi trở nên hung tợn, hắn vung chiến kích lên định đánh tới chỗ Lục Ly.
- Lăng Phi Độ, không được!
- Lăng công tử, dừng tay!
Lâu Thập Nhị và Tuyết Thánh Nữ gần như đồng thanh hô lên, nhành cây trong tay Tuyết Thánh Nữ quất tới, nếu như Lăng Phi Độ còn tiếp tục công kích, phỏng chừng nàng sẽ ra tay ngăn cản.
Lăng Phi Độ hơi ngẩn người, hắn quay đầu liếc nhìn Tuyết Thánh Nữ và Lâu Thập Nhị, nghi hoặc hỏi:
- Làm sao? Các ngươi cũng điên giống tiểu tử này? Truyền tống môn mà bị hủy, chúng ta chắc chắn sẽ bị vây chết trong này!
- Ngươi sai rồi!
Tuyết Thánh Nữ lắc đầu nói:
- Hắn không lừa ngươi, ta mơ hồ có thể cảm ứng được sinh môn của sinh tử lộ đã đóng chặt, chúng ta không ra được. Nếu như hắn không tìm được cách, chúng ta đành chịu vây khốn ở đây một nghìn năm.
- Sinh môn!
Lăng Phi Độ cau mày, nghi hoặc liếc nhìn Tuyết Thánh Nữ nói:
- Sinh Mệnh Chân Ý cảm ứng được thiên địa?
Tuyết Thánh Nữ khẽ vuốt cằm, Lăng Phi Độ nhếch môi, liếc nhìn Lâu Thập Nhị hỏi:
- Lâu huynh cũng tin tưởng hắn?
- Hắn có thể dẫn chúng ta bước tới đây một cách an toàn, chứng tỏ hắn có năng lực!
Lâu Thập Nhị nhún vai nói:
- Lăng huynh bình tĩnh chớ nóng vội, trên người vị tiểu huynh đệ này có không ít bí mật. Chẳng ai muốn chết, hắn đương nhiên có lý do của hắn, chúng ta im lặng quan sát tình hình là được.
Sắc mặt âm trầm của Lăng Phi Độ thay đổi vài lần, cuối cùng hắn không nói gì, chỉ lạnh lùng liếc nhìn Lục Ly.
Lục Ly cũng trầm mặc không nói, hắn bổ xuống từng đao từng đao oanh kích vòng bảo vệ bảy màu bên ngoài truyền tống môn, ánh mắt hắn kiên định lạ thường, giống như không phá được truyền tống môn sẽ không bỏ cuộc.
- Chủ nhân!
Sau một nén hương, trong đầu Lục Ly bỗng nhiên truyền đến một giọng nói mừng rỡ:
- Cấm chế của phiến đá phía trước đã thay đổi, có thể đi qua một cách an toàn!
- Ha ha!
Lục Ly cất chiến đao trong tay đi, khóe môi lộ ra nụ cười đắc thắng, hắn cược đúng rồi.
- Sinh môn mở ra!
Cùng lúc đó Tuyết Thánh Nữ hơi há miệng nhỏ, đôi mắt trong suốt linh động đầy vẻ kinh ngạc, bên trong có ánh sáng lấp lánh, xinh đẹp vô cùng.
- Phá giải rồi?
Lâu Thập Nhị hơi vuốt mái tóc quăn, vẻ mặt đầy sự hiếu kỳ và nghi hoặc, cho chút không hiểu. Còn Lăng Phi Độ thì hoàn toàn không hiểu, lại không tiện hỏi nhiều, chỉ đành sa sầm mặt.
Vèo!
Lục Ly thu đao, bước lên một bước, dưới ánh mắt chăm chú của vô số người, hắn ung dung bước lên phiến đá, sau đó xuyên qua vòng bảo vệ bảy sắc, bước vào truyền tống môn, biến mất không thấy bóng dáng.