Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Người của Tuyết Sơn Cung và Yến Vũ Lâu nửa tin nữa không, Lâu Thập Nhị và Tuyết Thánh Nữ lại hoàn toàn không tin, Lâu Thập Nhị trầm ngâm một lát nói:
- Lăng công tử đi phá trận trước đi, khi sắp phá trận, rồi phái người thông báo cho bọn ta một chút, bọn ta... Vẫn nên ở nơi này tu luyện trước đã.
Tuyết Thánh Nữ không nói gì, ngay cả một câu cũng không muốn nói. Lăng Phi Độ ngượng ngùng sờ mũi, nhún vai nói:
- Vậy được rồi, tới lúc đó ta sẽ cho người báo cho các ngươi, cáo từ.
Lăng Phi Độ phất phất tay, dẫn người chạy như điên tới phía xa, một vị đệ tử Tuyết Sơn Cung có chút chần chờ hỏi:
- Thánh nữ, nếu như Lăng công tử có thể phá trận thật, vậy chúng ta...
- Ha ha!
Tuyết Thánh Nữ cười lạnh, lắc đầu nói:
- Ngươi thấy heo mẹ biết trèo cây chưa? Chính sự thì Lăng Phi Độ làm không được, nhưng bàn môn tà đạo thì rất am hiểu, muốn lừa chúng ta đi thì có, hừ hừ!
Lâu Thập Nhị nhún vai nói:
- Con đường khác biệt, khó lòng hợp tác được.
Sau khi nói xong, Lâu Thập Nhị ngồi xếp bằng ngay bên cạnh Thiên Tà Châu, rõ ràng muốn bảo vệ Thiên Tà Châu. Tuyết Thánh Nữ nghĩ ngợi một chút cũng đi tới, ngồi tu luyện ở bên khác của Thiên Tà Châu.
Hai vị dẫn đầu đã quyết định, đệ tử Yến Vũ Lâu và Tuyết Sơn Cung cũng không nghĩ nhiều nữa, bắt đầu ngồi xếp bằng ở xung quanh tu luyện. Cũng có người tập hợp một chỗ nhỏ giọng nói chuyện, bởi vì Lâu Thập Nhị và Tuyết Thánh Nữ có qua lại, nên đệ tử Yến Vũ Lâu và nữ đệ tử Tuyết Sơn Cung quan hệ cũng không tệ, có một số người bắt đầu liếc mắt đưa tình, dụ dỗ lẫn nhau...
Bọn họ lại không biết chính là...
Lăng Phi Độ không có đi quá xa, chỉ rời chỗ bọn họ mấy vạn dặm, sau khi Lăng Phi Độ dẫn người đến bên này, hắn lấy ra rất nhiều trận thạch từ bên trong không gian giới, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn người Lăng Tiêu Các nói:
- Bốn người các ngươi ngồi chờ ở bốn phương tám hướng, bất kỳ người nào tới nói cho ta biết trước tiên, những người còn lại trợ giúp ta bố trí Thất Sát Trận.
- Thất Sát Trận á?
Nguyên đám người nhìn nhau, một người nghi ngờ hỏi:
- Thất Sát Trận là dùng để giết và vây khốn người, Phi thiếu, ngài bố trí Thất Sát Trận làm gì vậy?
- Chẳng lẽ Phi thiếu định đối phó bọn người Lâu Thập Nhị và Tuyết Thánh Nữ hả?
Một người trừng mắt nhìn, có chút lo lắng nói ra:
- Lăng thiếu, cùng thuộc Bảy mươi hai Thần Tông, nếu như chuyện này bại lộ, chúng ta sẽ gặp phiền phức lớn đó.
- Ồn ào quá!
Lăng Phi Độ lạnh lùng nhìn qua, nói:
- Ta đương nhiên sẽ không giết Lâu Thập Nhị và Tuyết Thánh Nữ, ta chỉ vây khốn bọn họ, người ta muốn giết là Lục Lẫm!
- Lục Lẫm à?
Có mấy người liếc nhau, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, một người nói:
- Lăng thiếu, nói thế nào đi chăng nữa Lục Lẫm cũng đã cứu chúng ta, giết hắn không được lắm đâu...
- Ngươi biết cái gì chứ!
Lăng Phi Độ tức giận hừ một tiếng nói:
- Trên người tiểu tử kia có dị bảo, bảo vật kia có thể phá trận, nhưng cảnh giới của hắn quá thấp, đoán chừng không thể nào giải phóng toàn bộ uy lực của bảo vật. Cho nên chúng ta nhất định phải có món bảo vật này, vậy chúng ta mới có thể phá trận ra ngoài, nếu không các ngươi chuẩn bị bị vây khốn ở đây nghìn năm đi.
Lúc Lăng Phi Độ nói chuyện, trên thân tỏa ra sát khí đằng đằng, hung uy khiếp người, một đám đệ tử Lăng Tiêu Các cũng không dám nói nữa.
Lăng Phi Độ là người lĩnh đội lần này, chỉ cần không hợp nhau đối phó Tuyết Thánh Nữ và Lâu Thập Nhị, thì bọn hắn cũng không quan tâm lắm...
- Bày trận!
Lăng Phi Độ quát khẽ, một đám người bắt đầu bận rộn, bố trí Thất Sát Trận danh tiếng lẫy lừng của Lăng Tiêu Các.
Chuyện bên ngoài Lục Ly là hoàn toàn không biết, thương thế của Tiểu Bạch đã khôi phục, bây giờ cũng không cần hồi phục Thần Nguyên, mặc dù vẫn không tỉnh lại, nhưng Lục Ly cũng yên tâm, dùng toàn bộ tâm trí đi lĩnh hội trận pháp cấm chế.
Tìm hiểu thời gian lâu như vậy, hơn nữa chuyên nghiên cứu huyễn trận, nên tri thức về phương diện huyễn trận của Lục Ly tăng lên nhanh chóng. Trong lòng của hắn có một cảm giác, chờ hắn xem hết tất cả các loại sách về phương diện này, phá vỡ cửa ải huyễn trận này chắc chắn không phải việc khó.
Thôn phệ năng lượng trong ba tháng, Huyết Linh Nhi còn chưa dừng lại, năng lượng trong Băng Phách Thạch kia dường như rất nhiều, hoặc là Huyết Linh Nhi cần cẩn thận hấp thụ, nên luôn không truyền âm cho Lục Ly.
Huyết Linh Nhi không truyền âm, vậy Lục Ly cũng không dừng lại, tiếp tục lật xem những sách còn lại.
Thời gian trôi qua hơn hai mươi ngày nữa, bên ngoài lại xảy ra chuyện, một đệ tử Lăng Tiêu Các vội vàng chạy đến đến, mặt mũi tràn đầy vui mừng bẩm báo với Lâu Thập Nhị và Tuyết Thánh Nữ:
- Thập Nhị công tử, Tuyết Thánh Nữ, Phi ca nhà ta sẽ lập tức phá vỡ cấm chế tới cửa ải khác. Ngài ấy bảo ta tới thông báo cho các vị, nếu như muốn ra ngoài thì hãy nhanh chóng lên đường, nếu không bọn ta vừa đi ra ngoài, cấm chế có thể sẽ tự động phục hồi như cũ.
- Đã phá trận hả?
Trên mặt Tuyết Thánh Nữ và Lâu Thập Nhị hiện lên vẻ ngạc nhiên, không phân biệt được thiệt hay giả, chẳng lẽ Lăng Phi Độ thật sự có phương pháp đặc biệt nào có thể phá trận?
- A...
Người Tuyết Sơn Cung và Yến Vũ Lâu lại cực kỳ hưng phấn, dù sao ở đây cực khổ lâu như vậy, chỉ cần phá cửa này, là có thể lập tức ra khỏi mộ Nguyệt Đế. Ai cũng không muốn bị vây khốn ở nơi này một nghìn năm, thời gian nghìn năm đối với bọn họ mà nói là quá dài, quá dài.
- Các vị, thời gian gấp gáp, nếu mọi người muốn ra ngoài thì hãy lập tức đi theo ta. Không muốn đi thì mọi người có thể tiếp tục ở lại đây.
Đệ tử Lăng Tiêu Các thấy mọi người không nhúc nhích, không kiên nhẫn nói, còn làm bộ muốn đi. Đệ tử Yến Vũ Lâu vội vàng ngăn hắn lại, mọi ánh mắt đều nhìn về phía Lâu Thập Nhị, dù sao Lâu Thập Nhị cũng là người lĩnh đội, nhất định phải được hắn hạ lệnh.
Lâu Thập Nhị trầm tư một lát, một bàn tay đập vào lên Thiên Tà Châu, Lục Ly lập tức bị kinh động, thân thể bay ra từ bên trong Thiên Tà Châu.