Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lăng Phi Độ giơ cây thương trogn tay lên, một luồng sáng màu vàng nhạt gào thét phóng ra, liên tục đánh vào bên trên Thiên Tà Châu.
- Lục Lẫm, đừng có mà không biết điều.
Lăng Phi Độ cười lạnh nói:
- Ngươi cho rằng ta không thể phá vỡ viên châu này sao? Bọn ta có nhiều người như vậy, liên kết công kích, hạt châu này của ngươi có thể chống đỡ được bao lâu.
Lục Ly vẫn trầm mặc không nói, sắc mặt Lăng Phi Độ trở nên lạnh lẽo, hắn nghĩ ngợi một chút rồi đi tới, trong tay sáng lên luồng sáng màu vàng đậm bao phủ Thiên Tà Châu, hắn định luyện hóa Thiên Tà Châu.
Tuy nhiên... Rất rõ ràng, hắn không có phương pháp của Dực Thần, luyện hóa nửa canh giờ, tinh thần liên hệ của Lục Ly và Thiên Tà Châu không hề trở nên yếu đi.
Lăng Phi Độ cũng nhận ra điều này, hắn đứng dậy lui sang một bên, sau đó lạnh giọng hạ lệnh:
- Tất cả cùng nhau tấn công, phá vỡ hạt châu này!
Xoẹt!
Lăng Phi Độ tấn công trước tiên, những người còn lại cũng lục tục tấn công Thiên Tà Châu. Một đợt tấn công ập tới, vẻ mặt Lục Ly hơi thay đổi, năng lượng Thiên Tà Châu giảm như bay, đoán chừng cứ tiếp tục như thế này sẽ chịu không được bốn, năm ngày.
- Cứ chờ một ngày trước đã.
Bây giờ Lục Ly không dám truyền lời ra ngoài, chỉ có thể mặc kệ đám người Lăng Phi Độ tấn công, hắn liên tục cảm ứng năng lượng của Thiên Tà Châu, lỡ đâu khi sắp bị phá vỡ, hắn sẽ kịp thời truyền lời ra ngoài đàm phán.
- Huyết Linh Nhi!
Mỗi lần qua một canh giờ, Lục Ly đều truyền lời cho Huyết Linh Nhi, Điếc đạo nhân bên cạnh hắn đứng thẳng, Chiến Thần Khô Lâu Thanh Vô Tẫn cũng đứng bên cạnh, chuẩn bị liều mạng bất cứ lúc nào.
Sau nửa ngày trôi qua, năng lượng của Thiên Tà Châu đã giảm bớt một phần, mặt Lục Ly không cảm xúc nhưng trong lòng lại có chút nôn nóng, ai biết Huyết Linh Nhi sẽ ngủ say bao lâu?
Dựa theo ý tưởng của Lục Ly, chỉ cần Huyết Linh Nhi tỉnh lại, chí ít hắn có thể để Huyết Linh Nhi yên lặng nhô ra xúc tu, khiến thế giới xung quanh trở về khung cảnh mông lung. Như vậy có thể vây khốn tất cả đệ tử Lăng Tiêu Các, rồi hắn lại tìm cơ hội giết chết từng người.
Hoặc là không giết!
Một khi ra tay, một đệ tử Lăng Tiêu Các cũng không thể chạy, nhất định phải giết hết toàn bộ. Như thế mới không để cho Lăng Tiêu Các biết tin, như thế mới có thể bảo vệ cái mạng nhỏ này.
Một ngày đi qua, năng lượng Thiên Tà Châu thiếu đi hơn hai phần mười, nhưng Huyết Linh Nhi vẫn không tỉnh lại như cũ.
Lục Ly vẫn nhẫn nại, tiếp tục chờ đợi, bọn người Lăng Phi Độ bên ngoài vẫn tấn công liên tục. Không phải Lăng Phi Độ chưa từng gặp Thần Khí, dựa vào lực tấn công của hắn cộng thêm hơn hai mươi đệ tử Lăng Tiêu Các, hạt châu này sẽ không chịu được thêm mấy ngày nữa.
Thời gian lại trôi qua nửa ngày, Lục Ly không giữ được bình tĩnh nữa, hắn truyền lời ra ngoài:
- Ai đang tấn công hạt châu của ta?
- Cuối cùng cũng không nhịn được nữa sao?
Lăng Phi Độ cười lạnh, giơ tay lên để mọi người dừng lại, lúc này hắn mới trầm giọng nói:
- Lục Lẫm, là bản công tử, ra đây gặp mặt một chút đi, ta có việc muốn trao đổi với ngươi.
Lục Ly cũng không ngớ ngẩn, hắn sao có thể ra ngoài chịu chết? Hắn kèm theo sự nổi giận truyền lời ra ngoài:
- Lăng công tử, ta và ngươi không cừu không oán, ta còn giúp ngươi phá giải cấm chế đó nhớ không? Tại sao ngươi lại tấn công hạt châu của ta? Ngươi đang lấy oán báo ơn sao?
- Bớt nói nhiều đi!
Lăng Phi Độ giơ cây thương trong tay lên, lạnh giọng nói:
- Một là ra đây, hai là ta phá vỡ hạt châu của ngươi, ép ngươi ra ngoài, ngươi tự chọn đi. Thần Khí này của ngươi mà bị phá, muốn sửa chữa lại cũng sẽ rất khó...
- Ra ngoài làm cái gì? Có việc gì thì nói đi.
Lục Ly tiếp tục trì hoãn thời gian, đồng thời trong đầu không ngừng kêu gọi Huyết Linh Nhi.
- Không phải chuyện gì lớn lắm!
Lăng Phi Độ nhíu mày nói:
- Chỉ là bây giờ ta biết một ít cách phá trận, nhưng cần mượn hai món bảo vật của ngươi, cho ta mượn hạt châu này và dây leo màu đỏ kia của ngươi dùng một chút đi, chờ ta phá trận sau đó rời khỏi đây, ta sẽ trả lại ngay lập tức.
Lăng Phi Độ lộ ra vẻ mặt dữ tợn, nói rõ muốn cướp đoạt Thiên Tà Châu và Huyết Tiên Đằng của Lục Ly.
Trong lòng Lục Ly cười lạnh, nhưng giọng điệu lại không có phẫn nộ quá, hắn chỉ lạnh giọng truyền lời:
- Bây giờ Mị Linh của ta đã xảy ra vấn đề, còn đang ngủ say, chuyện này Tuyết Thánh Nữ và Lâu Thập Nhị biết rõ. Ước chừng còn phải đợi một tháng mới có thể tỉnh lại, ngươi muốn mượn cũng phải chờ một tháng.
- Ha ha ha!
Lăng Phi Độ cười lớn, đùa cợt nói:
- Lục Lẫm, đừng cho rằng ta ngu ngốc, ta muốn mượn thì bây giờ mượn. Không cho mượn thì ta chỉ có thể ra tay ép buộc cho mượn, ta chỉ cho ngươi thời gian một nén nhang để suy xét!
Lục Ly trầm mặc, có thể kéo dài thời gian thêm một nén nhang cũng được, bây giờ hắn thiếu nhất chính là thời gian, chỉ cần Huyết Linh Nhi tỉnh lại, tất cả vấn đề đều có thể giải quyết dễ dàng.
Thời gian một nén nhang trôi qua nhanh chóng, Lăng Phi Độ lại hỏi thăm:
- Suy xét thế nào rồi?
Lục Ly đáp lại nói:
- Cho ta thêm một chút thời gian để ta sắp xếp một chút, tuy nhiên… Lăng công tử, ngươi đảm bảo an toàn cho ta như thế nào đây? Hay là tất cả các ngươi lập Chủ Thần Huyết Thệ đi được không?
Lông mày Lăng Phi Độ nhíu lại, Lục Ly thực sự định nhường lại? Nếu thật sự giao ra bảo vật thật, thì hắn cũng không cần tốn quá nhiều công sức. Còn giết Lục Ly hay không... Chuyện này cũng không quan trọng. Hơn nữa hắn không giết thì người khác có thể giết nha, Lục Ly ra khỏi mộ Nguyệt Đế còn sống được sao?
- Không thành vấn đề!
Lăng Phi Độ rất hào khí nói:
- Chỉ cần ngươi cho ta mượn hạt châu và Mị Linh của ngươi, ta có thể bảo đảm an toàn cho ngươi, cũng có thể lập Chủ Thần Huyết Thệ.
- Được thôi.
Giọng điệu Lục Ly mềm xuống, hắn dừng một chút lại nói:
- Ta sắp xếp một chút, cho ta thêm hai canh giờ!
Hai canh giờ không dài không ngắn, Lăng Phi Độ suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý.