Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Hắn phất tay ra hiệu đám người phân tán ra bốn phía, còn nháy mắt ra dấu cho hai người chạy tới tới phía xa.
Hai canh giờ trôi qua, Lăng Phi Độ đứng lên nói:
- Đã đến giờ, ra đây đi, ta có thể lập Chủ Thần Huyết Thệ tuyệt đối không đụng tới ngươi.
Lục Ly lại không trả lời bất kỳ câu nào, giống như ngủ ở bên trong rồi. Lăng Phi Độ hô vài tiếng nữa, sau khi thấy Lục Ly hoàn toàn không trả lời bất kỳ cái gì, hắn giận tím mặt, rõ ràng là Lục Ly đang trì hoãn thời gian, bọn họ bị chơi xỏ.
- Tấn công.
Lăng Phi Độ nổi giận gào to, một đám người từ phía xa chạy như bay đến, vây quanh Thiên Tà Châu chuẩn bị tiếp tục tấn công.
Vào lúc này, toàn bộ thế giới đột nhiên tỏa sáng lấp lánh, cảnh sắc xung quanh bỗng nhiên thay đổi hoàn toàn, hoang nguyên biến mất toàn bộ, trở về khung cảnh mông lung.
May mắn là đám bọn họ ở cùng một chỗ, nếu không sẽ có rất nhiều người bị lạc trong thế giới mông lung, đi lạc lần nữa.
- Đúng là to gan!
Thần niệm của Lăng Phi Độ quét tới Thiên Tà Châu, bây giờ bên dưới Thiên Tà Châu có một cái xúc tu màu đỏ máu, tình huống như thế mà còn không biết Lục Ly đang giở trò quỷ, vậy hắn đúng là quá ngu ngốc rồi.
- Tấn công.
Lăng Phi Độ nổi giận gào to, Thiên Tà Châu nhanh chóng bay vụt lên, bay tới phía xa, bọn người Lăng Phi Độ lại theo sát không bỏ.
Tuy nhiên!
Chuyện khiến Lăng Phi Độ khiếp sợ đã xảy ra, rõ ràng hơn hai mươi người đang chạy bên cạnh hắn, nhưng mỗi lần chạy mấy bước lại có người biến mất, từ từ người bên cạnh hắn càng ngày càng ít đi...
- Không ổn, tên tạp chủng này vậy mà có thể khống chế hoặc cải biến huyễn trận.
Sắc mặt Lăng Phi Độ trở nên cực kỳ khó coi, mặc dù hắn không biết Lục Ly khống chế hoặc là cải biến huyễn trận này như thế nào, nhưng loại tình huống này xảy ra chắc chắn là do Lục Ly giở trò quỷ. Lục Ly tách một đám người ra, chắc chắn là có âm mưu.
Hắn cũng không biết nên làm sao, chỉ có thể đuổi theo tiếp tục tấn công Thiên Tà Châu. Sau khi chạy mấy nghìn dặm, Thiên Tà Châu hạ xuống mặt đất, sau đó thế giới phía trước vốn dĩ có khung cảnh hoang vu, thoắt cái cảnh sắc đã thay đổi, trở lại khung cảnh mông lung.
Lăng Phi Độ tiếp tục đuổi giết, lại thêm một nén nhang nữa, mọi người bên cạnh hắn đều biến mất hết, Thiên Tà Châu phía trước đã ngừng, lơ lửng giữa không trung, giọng nói của Lục Ly vang lên:
- Lăng Phi Độ, ta vốn dĩ không muốn giết ngươi, trời gây hoạ còn có thể tránh, đây là ngươi tự tìm!
Ù... Ù... Ù…!
Ánh sáng từ Thiên Tà Châu lóe lên, một cỗ Khô Lâu hiện ra bên ngoài. Toàn thân Khô Lâu tỏa ra ánh sáng màu đen dài vạn trượng, trên thân tỏa ra hơi thở vô cùng kinh khủng, giống như một tuyệt thế thần binh được rút ra khỏi vỏ.
Lăng Phi Độ là đỉnh cấp tinh anh của thế hệ trẻ tuổi ở Lăng Tiêu Các, ba mươi mốt tuổi xếp hàng hơn ba mươi vạn ở Thần bảng, nghe nói Lăng Tiêu Các chuẩn bị bồi dưỡng hắn như Chí Tôn tương lai của Thần Giới. Từng thứ, từng thứ đều giải thích cho thiên tư khủng bố của Lăng Phi Độ, thực lực bây giờ cũng lợi hại.
Vì vậy trong một lần duy nhất Lục Ly đã sử dụng bốn mảnh Huyết Viêm Tinh cho Chiến Thần Khô Lâu, tranh thủ trong bốn chiêu giết chết Lăng Phi Độ. Người như Lục Ly luôn luôn như thế, muốn sẽ không ra tay, nhưng vừa ra tay tuyệt đối sẽ không nương tay, dốc sức đưa kẻ địch vào chỗ chết.
- Khô Lâu...
Lăng Phi Độ lần đầu tiên nhìn thấy Chiến Thần Khô Lâu, cảm thấy toàn thân lạnh run, hắn cảm giác Khô Lâu này không giống như Khô Lâu bình thường, giống một đại năng Thần Giới hơn, hung uy của Khô Lâu quá mạng, cả cỗ Khô Lâu giống như là một thần binh đánh đâu thắng đó, lộ ra mũi nhọn.
Xoẹt!
Chiến Thần Khô Lâu vừa ra đã động thủ, thân thể hóa thành tàn ảnh vọt tới chỗ Lăng Phi Độ, tốc độ quá nhanh. Mà Lăng Phi Độ cách Thiên Tà Châu rất gần, hắn theo bản năng né sang bên cạnh, nhưng chỉ thấy hoa mắt, Chiến Thần Khô Lâu đến trước mặt hắn, bàn tay xương tỏa ra ánh sáng màu đen kia chộp tới ngực hắn.
- Cút!
Lăng Phi Độ không hổ là cường giả Thần bảng, tốc độ phản ứng rất biến thái. Năm đó Dực Thần cũng phản ứng không kịp, đầu tiên là bên ngoài cơ thể hắn hiện lên chiến giáp màu trắng hoa lệ, cây thương trong tay mang theo sức mạnh vạn quân, lóng lánh bốn loại hào quang - Vàng, trắng, đen, đỏ- chém tới trên đầu Khô Lâu.
Nếu như Lục Ly cố chấp đi tiếp một kích này của hắn, chắc chắn sẽ bị giết, cho dù mặc Thần Khí cũng cảm thấy không ngăn được. Một kích này tỏa ra hơi thở quá kinh khủng, cảm giác giống như là bị một ngọn núi cao lớn trấn áp, khiến cho người ta cảm thấy bất lực không thở nổi, cảm thấy bị áp bách.
Đáng tiếc...
Chiến Thần Khô Lâu không có linh hồn, hoàn toàn không cảm nhận được khí thế áp bách bên trên, bàn tay xương của nó dường như không có ý định dừng lại, tiếp tục chộp Lăng Phi Độ nhanh như chớp.
- Chiến giáp Thần Khí!
Thần niệm Lục Ly nhìn chằm chằm Lăng Phi Độ, thấy bàn tay xương của Khô Lâu đánh vào chiến giáp, vậy mà bị bắn ngược ra, sắc mặt hắn hơi trầm xuống.
Hắn nghĩ Lăng Phi Độ làm đỉnh cấp tinh anh của thế hệ tuổi trẻ ở Lăng Tiêu Các, có thể sẽ có chiến giáp Thần Khí, nhưng lại không nghĩ rằng Chiến Thần Khô Lâu cũng phá không nổi.
Nếu như không phá nổi, vậy phiền phức lớn rồi, thả Lăng Phi Độ đi sẽ mang tới phiền phức vô tận. Lăng Phi Độ trở lại sẽ dùng trăm phương nghìn kế vận động lực lượng của Lăng Tiêu Các.
- Không...
Sau một khắc Lăng Phi Độ đột nhiên kinh hô, linh hồn Lục Ly bị chấn động kịch liệt, bởi vì bàn tay xương của Khô Lâu bị bắn ngược một chút, rồi đột nhiên đâm tới ngực Lăng Phi Độ lần nữa. Lần này ánh sáng đen lấp lánh từ bàn tay xương đột nhiên biến thành hư ảnh đâm thẳng vào ngực Lăng Phi Độ.
Ầm!
May mắn chiến kích của Lăng Phi Độ kịp thời chắn xuống, đánh lui Chiến Thần Khô Lâu ra mấy trượng. Lục Ly nhìn lướt qua Chiến Thần Khô Lâu, trong lòng thả lỏng một chút. Bị Lăng Phi Độ tấn công ác liệt như thế, Chiến Thần Khô Lâu lại không bị tổn hại chút nào, xương cốt của hắn tỏa ra ánh sáng màu đen, như được thần binh ngưng tụ thành, kiên cố không thể phá vỡ.