Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lâu Thập Nhị và Tuyết Thánh Nữ liếc nhìn nhau lần nữa, trong mắt hai người lộ ra vẻ kiên định. Vẻ mặt Lâu Thập Nhị dần dần trở nên lạnh lẽo, giọng điệu cũng có chút khó nghe:
- Sưu hồn là ý gì? Lăng trưởng lão đang nghi ngờ bọn ta giết Phi Độ huynh sao?
- Không phải nghi ngờ!
Lăng Hồng bá đạo giơ tay chặn lại nói:
- Mà là bất kỳ người nào đi ra từ mộ Nguyệt Đế đều đáng nghi, chuyện này ta không biết do ai. Con ta chết thảm, vì lấy lại công đạo thay nó, ta chỉ có thể khiến Thập Nhị hiền chất và Tĩnh Nhã cháu gái chịu ủy khuất.
- Hừ!
Lâu Thập Nhị hừ lạnh nói:
- Nếu như bọn ta không muốn chịu ủy khuất thì sao? Chẳng lẽ Lăng trưởng lão muốn giết chúng ta? Đệ tử Yên Vũ Lâu bọn ta cũng không phải thứ sợ hãi mặc cho người ta quyết định, giết thì giết đại đi đừng có mà làm nhục người khác.
Tuyết Thánh Nữ lần đầu mở miệng:
- Tĩnh Nhã vẫn luôn rất kính trọng các vị tiền bối của Lăng Tiêu Các, nhưng muốn sưu hồn của Tĩnh Nhã, cho dù mất mạng Tĩnh Nhã cũng không chịu mối nhục này!
Rào rào!
Người xem náo nhiệt bên ngoài thung lũng lập tức trở nên sôi nổi, lần này tới xem náo nhiệt không nghĩ tới có thể gặp được một chuyện kích thích? Lăng Tiêu Các, Yên Vũ Lâu và Tuyết Sơn Cung muốn làm lớn chuyện? Đây chính là tin lớn ở Thần Giới đó.
Sát khí trên người Lăng Hồng tỏa ra, hắn vừa mới mất con nên sức kiềm chế trong lòng hắn bây giờ đã tới giới hạn, nếu như không phải thân phận Lâu Thập Nhị và Tuyết Thánh Nữ không bình thường, thì hắn đã dùng một chưởng đánh chết từ lâu rồi.
Một trưởng lão khác của Lăng Tiêu Các thấy cục diện có thể lệch đi, vội vàng lên tiếng nói:
- Thập Nhị, Tĩnh Nhã, Hồng ca vừa mới mất con, các ngươi không thể nhịn một chút sao? Các thế hệ của Lăng Tiêu Các với Yên Vũ Lâu và Tuyết Sơn Cung đều có quan hệ tốt, các ngươi cũng biết Phi Độ, theo lý mà nói các ngươi có lẽ phải hỗ trợ bọn ta tìm hung thủ. Trưởng bối của các ngươi không nói cho các ngươi biết, đệ tử của bảy mươi hai Thần Tông ở bên ngoài phải trợ giúp lẫn nhau, đoàn kết tương thân tương ái sao?
- Ha ha!
Lâu Thập Nhị cười cợt nói:
- Trợ giúp lẫn nhau, đoàn kết tương thân tương ái là đương nhiên. Nhưng không bao gồm để cho người ta tùy ý sưu hồn, như vậy một chút xíu bí mật trên người của bọn ta cũng bị mất, đây là sỉ nhục lớn nhất đối với phẩm chất của bọn ta. Gia gia của ta từng nói cho ta một đạo lý, đệ tử Yên Vũ Lâu bọn ta có thể chết, nhưng tuyệt đối không thể chịu nhục!
Tuyết Thánh Nữ nói tiếp:
- Lăng Cương trưởng lão, bọn ta và Phi Độ công tử không oán không cừu, sao có thể giết hắn? Cho dù có oán có cừu, bọn ta cũng chỉ nhờ các trưởng bối ra mặt, sao có thể tự mình ra tay giết hại chứ? Bọn ta đều biết quy tắc ngầm giữa các tông, tuyệt đối không được chém giết đệ tử hạch tâm, các trưởng bối thường cũng xuyên nhắc nhở bọn ta đều này. Việc sưu hồn xin thứ cho bọn ta tuyệt đối không thể tiếp nhận, ta có thể lập Chủ Thần Huyết Thệ, Lăng Phi Độ chắc chắn không phải do bọn ta giết, nếu không bọn ta sẽ chết không toàn thây.
Lăng Cương liếc nhìn mấy trưởng lão Lăng Tiêu Các, trên mặt có một chút tin tưởng, dù sao Chủ Thần Huyết Thệ cũng không phải là thứ có thể tùy tiện lôi ra nói đùa. Đó là huyết thệ tối cao nhất của Thần Giới, trong lịch sử có rất nhiều cường giả vi phạm đều đã chết thảm.
Lâu Thập Nhị nhún vai nói:
- Ta cũng có thể lập Chủ Thần Huyết Thần, ta chắc chắn không có giết Lăng Phi Độ.
Ánh mắt Lăng Cương nhìn về phía Lăng Hồng, vẻ âm trầm trên mắt hắn lại không hề dịu xuống, lạnh giọng nói:
- Mặc kệ các ngươi có giết hay không giết, tạm thời ở lại đây trước, một người cũng không được đi, chờ mọi chuyện tra rõ rồi đi cũng không muộn.
- Hử?
Mặt Lâu Thập Nhị trầm xuống lần nữa, trong đôi mắt đầy sự cương quyết, bướng bỉnh, hắn đột nhiên bóp nát một miếng ngọc phù màu đỏ trong tay, sau đó lấy ra chiến đao chỉ về phía Lăng Hồng nói:
- Người Lăng Tiêu Các, các ngươi có phải đang khinh người quá đáng hay không? Thật sự nghĩ người của Yên Vũ Lâu bọn ta dễ bị ức hiếp hả? Đệ tử Yên Vũ Lâu nghe lệnh, theo ta xông lên đi ra ngoài, ai dám cản trở cứ giết chết không nói nhiều. Lâu Thập Nhị ta không tin, người Lăng Tiêu Các thật sự dám giữ chúng ta ở lại đâu nhỉ?
- A?
Đệ tử Yên Vũ Lâu đều bị dọa, Lâu Thập Nhị bị điên hả? Lăng Phi Độ chết rồi, tâm tình của Lăng Hồng trở nên không tốt, hắn muốn chết sao?
Tuyết Thánh Nữ lại hiểu rõ, Lâu Thập Nhị chuẩn bị tạo cơ hội cho Lục Ly, dù sao nơi này mà không loạn lên, thì Lục Ly rất dễ bị phát hiện khi ra ngoài.
Ánh mắt của nàng lấp léo vài vòng, nghĩ nếu không phải nhờ có Lục Ly thì cho dù bọn họ có không chết, ít nhất cũng bị vây khốn ở mộ Nguyệt Đế nghìn năm. Thời gian nghìn năm đối với nữ tử vô cùng quý gia, sau nghìn năm khi nàng ra ngoài sợ rằng đã biến thành lão thái bà.
Nghĩ tới đây nàng cắn răng, lấy ra cành cây xanh nói:
- Đệ tử Tuyết Sơn Cung nghe theo lệnh ta xông lên, xem thử xem các vị trưởng bối của Lăng Tiêu Các, có dám giết chết chúng ta hay không? Mặc dù Tuyết Sơn Cung chúng ta đều là nữ đệ tử, nhưng cũng không kém gì nam tử hào hùng, xông lên!
- Đúng là can đảm, tất cả điều muốn chết sao?
Lăng Hồng hoàn toàn nổi giận, ở Lăng Tiêu Các hắn có thân phận không thấp, giờ phút này vừa mới mất con, trong lòng đầy ắp tức giận và sát ý. Bây giờ hai tên vãn bối Lâu Thập Nhị và Tuyết Thánh Nữ cũng dám xông tới hắn? Chuyện này khiến lửa giận đèn nén trong lòng của hắn đạt tới giới hạn, sắp tuôn trào ra.
- Đi!
Lâu Thập Nhị dẫn đầu đi ra ngoài, bước chân kiên định lạ thường, người của Yên Vũ Lâu người nhìn thấy Lâu Thập Nhị kiên định như vậy, cũng chỉ có thể cắn răng đuổi theo.
Một bên khác Tuyết Thánh Nữ cũng mang theo nữ đệ tử của Tuyết Sơn Cung đi tới từng bước một, đệ tử Lăng Tiêu Các ở ngoài động bị ép lùi ra.
Hizzz...
Toàn bộ người xem náo nhiệt ở bên ngoài trở nên hưng phấn, nếu như ba Đại Thần Tông đánh nhau thật, vậy đó chính là việc trọng đại nghìn năm mới gặp ở phương nam, kiến thức hôm nay đủ để cho bọn họ nói khoác trong nhiều năm.