Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Sắc mặt Điền trưởng lão có chút dịu xuống, ôn hòa nhìn Lục Ly nói:
- Vị tiểu ca này, Thần Khí Các đương nhiên có quy củ của Thần Khí Các, ngươi rất tốt, khảo hạch đầu tiên ngươi được thông qua.
Cho dù Điền trưởng lão giảng đạo lý, cũng rất khách khí. Tuy nhiên Lục Ly nhìn thấy có rất nhiều đệ tử Thần Khí Các nhìn hắn với vẻ mặt rất khó coi, lại nghĩ tới vị Đan tiểu thư điêu ngoa kia, trong lòng Lục Ly có chút chần chừ.
Xem trước tình huống trước mắt này, cho dù hắn gia nhập Thần Khí Các, sợ là ngày tháng sau này sẽ không có một ngày nào tốt lành, đến cùng hắn có nên nhảy vào cái giường đất(¹) này hay không?
Giường đất(¹): giường lò, đắp bằng đất, gầm giường có ống dẫn khói nóng hoặc để lò sưởi, ở miền bắc Trung Quốc.
Lục Ly đứng ở một bên, trong lòng không ngừng đấu tranh, cảm thấy lùi không đường mà tiến cũng không xong.
Không gia nhập Thần Khí Các, Lục Ly cũng không biết nên chạy nạn tới nơi nào, với thế lực của Lăng Tiêu Các tìm ra hắn chắc chắn là chuyện sớm hay muộn thôi. Đến lúc đó đối mặt với mười mấy đại năng Thần Giới, mấy trăm Thần Linh Thượng Bảng, cho dù là Đấu Thiên Đại Đế cũng phải chết thôi.
Nếu như gia nhập Thần Khí Các, hắn có thể tưởng tượng ra thời gian sau này chắc chắn sẽ không dễ chịu, nói không chừng đang sống sờ sờ bị vị tiểu thư điêu ngoa kia chơi đùa chết.
Vị Đan tiểu thư này dám nói chuyện không kiêng kỵ chút nào ở trước mặt một đám trưởng lão, điều này nói rõ thân phận Đan tiểu thư ở Thần Khí Các vô cùng cao. Lần này Điền trưởng lão vì Lục Ly mà khiển trách nàng ở trước mặt mọi người, đoán chừng trong lòng nàng đã giết Lục Ly mấy lần rồi...
- Được rồi, nhịn một chút đi!
Càng nghĩ, cuối cùng Lục Ly chỉ có thể cắn răng chuẩn bị tiếp tục ở lại nơi này, rời khỏi Thần Khí Các hắn chắc chắn phải chết, ở lại nơi này còn có một chút hi vọng sống.
Hắn không thể xem thường sống chết, không thể bị kích động đi mạo hiểm, hắn mà chết đoán chừng ba người Khương Khởi Linh, Bạch Thu Tuyết, Bạch Hạ Sương sẽ không chịu sống một mình đâu...
Thời gian trôi qua từng xíu, không ngừng có người đi ra từ sương mù khói trắng, sau một canh giờ trôi qua, đã có năm sáu trăm người đi ra từ sương mù khói trắng.
- Được, huỷ bỏ đại trận!
Điền trưởng lão chờ đúng lúc hạ lệnh, mười đệ tử hủy bỏ đại trận, người ở trong đó điều ủ rũ, trên mặt lộ ra vẻ thất vọng.
- Được rồi, các vị khảo hạch thất bại lần này, mời đi về.
Điền trưởng lão phất tay, có quân sĩ tiến lên bắt đầu giải tán, những người kia mặc dù rất không muốn đi, nhưng chỉ có thể không cam lòng rời đi.
Lúc đầu bên ngoài đứng đầy người, thoáng chốc đã đi hơn phân nửa, trở nên vắng vẻ. Điền trưởng lão nhìn qua mấy trăm người Lục Ly nói:
- Được rồi, tiếp tục bắt đầu lần khảo hạch thứ hai, cũng là phá trận. Tuy nhiên lần này phá trận một mình, là trận pháp vây khốn. Mà mỗi người chỉ có thời gian một nén nhang, trong thời gian một nén nhang rời khỏi khốn trận cũng không tệ, bắt đầu đi!
- Bày trận!
Điền trưởng lão vẫy tay với mấy người phía sau, mấy trăm đệ tử phía sau hành động, chia ra đi tới phía trước bắt đầu bố trí, xuất động tổng cộng một trăm người, bố trí một trăm tiểu trận.
Ánh mắt Lục Ly nhìn chằm chằm mọi người, quan sát mỗi một trình tự bố trí của bọn hắn, biết bày trận như thế nào, phá trận sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
Xem xét tỉ mỉ, ghi tạc trong lòng từng trình tự, Lục Ly cau mày, không phải bởi vì trận pháp này đặc biệt phức tạp. Tuy nhiên vật liệu đệ tử Thần Khí Các dùng để bày trận rất đặc biệt, giống như có hiệu quả tăng cường trận pháp.
Trận pháp nhìn rất đơn giản, nhưng thật ra sức chống đỡ rất lớn, đoán chừng một khi khởi động muốn phá trận bằng sức mạnh sẽ có độ khó rất cao, hơn nữa còn trong thời gian ngắn ngủi một nén nhang.
- Nếu như sử dụng Chiến Thần Khô Lâu, ước chừng có thể phá vỡ trong một chiêu.
Trong lòng Lục Ly âm thầm tiếc rẻ, Chiến Thần Khô Lâu không thể ra tay, Thần Thi và Điếc đạo nhân cũng không thể ra tay, dựa vào chiến lực của hắn muốn phá trận bằng sức mạnh sẽ vô cùng khó.
- Được rồi, một trăm người đầu tiên đi vào.
Điền trưởng lão thấy bên kia đã xong, vung tay lên chỉ đám người Lục Ly đi vào bên trong tiểu trận. Đệ tử phía ngoài phóng ra một luồng Thần Lực, một vòng sáng màu đen lập tức xuất hiện, bao trùm lấy Lục Ly.
Thế giới trước mắt Lục Ly lập tức trở nên đen kịt, hắn bị vây khốn ở bên trong một quần sáng màu đen, muốn rời khỏi vòng sáng, chỉ có thể phá trận.
- Huyết Linh Nhi, phá trận!
Lục Ly nhìn thấy quần sáng màu đen không chỉ không lo lắng, ngược lại còn mừng thầm, bên ngoài hoàn toàn không nhìn thấy tình huống bên trong, Huyết Linh Nhi cũng có thể che dấu tốt hơn.
Xúc tu của Huyết Linh Nhi đi dò xét, sau một lát truyền âm của nó vang lên trong đầu Lục Ly:
- Chủ nhân, kỳ lạ thật. Trận pháp này đơn giản hơn rất nhiều so với cửa ải thứ nhất, cho dù là người biết một chút trận pháp bình thường cũng có thể phá vỡ, đoán chừng có vấn đề gì đó trong này.
- Đơn giản hơn rất nhiều so với cửa ải thứ nhất sao?
Lục Ly nhíu mày, chuyện này không hợp lẽ thường, cửa thứ hai chắc chắn phải khó khăn hơn so với cửa thứ nhất, nếu không khảo hạch cái gì chứ? Cho mấy trăm người này qua thẳng không được hơn sao?
- Chắc chắn là có vấn đề ở đâu đó, trước tiên người đừng hành động.
Lục Ly trầm tư một lát rồi truyền một câu, sau đó hắn lại rơi vào trầm tư, thần niệm liếc nhìn bên trong tiểu trận, trong đầu nhanh chóng hoạt động, suy nghĩ xem vấn đề nằm ở đâu.
Thời gian từng giờ từng phút trôi qua, trong lòng Lục Ly lại không có chút lo lắng nào, trận pháp này có thể phá vỡ bất cứ lúc nào, không nghĩ ra vấn đề nằm ở chỗ nào, có lẽ sau khi phá trận sẽ không thể nào thông qua khảo hạch.
- Không thể thông qua à?
Lục Ly đột nhiên vỗ đầu một cái, trong đầu hiểu ra, hắn nhớ tới câu nói sau cùng của Điền trưởng lão… Mỗi người chỉ có thời gian một nén nhang, trong thời gian một nén nhang rời khỏi khốn trận cũng không tệ!
Cửa thứ nhất Điền trưởng lão nói rõ ràng, trong vòng một canh giờ rời khỏi huyễn trận là có thể thông qua khảo hạch, cửa thứ hai Điền trưởng lão lại nói rời khỏi khốn trận cũng không tệ.