Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 1779 - Chương 1767: Quy Củ

Bất Diệt Long Đế Chương 1767: Quy củ

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Sau khi Long Vấn Thiên nói xong, trong trang viên trở lại yên tĩnh lần nữa, lại qua hai nén hương, Cổ trưởng lão mới truyền lời ra:

- Người giữ lại, ngươi có thể đi!

- Vâng.

Long Vấn Thiên khom mình hành lễ, cáo từ nói:

- Cổ trưởng lão bận rộn, đệ tử cáo lui.

Long Vấn Thiên nhìn hai người Lục Ly một chút rồi đi về phía xa, Lục Ly thấy rõ được sự hả hê trong mắt Long Vấn Thiên, Thiên Huyễn Hàn cũng đã nhìn ra, gãi đầu cảm thấy có chút không hiểu.

Chờ Long Vấn Tiêu đi rồi, Thiên Huyễn Hàn lại gãi đầu một cái, nghĩ một chút rồi nói nhỏ với Lục Ly:

- Lục Ly, chúng ta vào yết kiến Cổ trưởng lão được không?

- Cổ trưởng lão không có lệnh, chúng ta cũng đừng động, cứ chờ đi!

Lục Ly quét mắt nhìn hắn một cái, thấp giọng nói.

Thiên Huyễn Hàn lại gãi đầu, cuối cùng cũng không động đậy mà đứng trầm mặc với Lục Ly ở bên ngoài. Kết quả vừa đứng đã đứng đằng đẵng ba ngày ba đêm, hai người Lục Ly và Thiên Huyễn Hàn giống như là hai đứa ngốc, đứng ở ngoài trang viên đằng đẵng ba ngày ba đêm.

Thiên Huyễn Hàn mấy lần muốn nói chuyện, muốn đẩy mở cửa tiến vào, nhưng điều bị Lục Ly dùng ánh mắt ngăn cản. Tính khí của Thiên Huyễn Hàn này cũng là còn được, đứng bên ngoài với Lục Ly.

- Vào đi.

Ngày thứ tư trong trang viên cuối cùng cũng truyền đến một giọng nói khàn khàn, Lục Ly hơi thở dài, xem ra bọn họ đã qua được cửa thứ nhất rồi, hắn cúi người hành lễ, Thiên Huyễn Hàn vội vàng hành lễ theo. Lục Ly mở cửa lớn ra, mang theo Thiên Huyễn Hàn vào trang viên, cuối cùng đi đến bên ngoài tòa thành.

Đến bên ngoài tòa thành, nhưng Lục Ly không có liều lĩnh đi vào, mà khom mình hành lễ lần nữa nói:

- Đệ tử ký danh Lục Ly, mong được bái kiến trưởng lão.

Thiên Huyễn Hàn phản ứng nhanh chóng, vội vàng hành lễ nói theo:

- Đệ tử ký danh Thiên Huyễn Hàn, mong được bái kiến trưởng lão.

Trầm lặng, thời gian trôi qua vẻn vẹn hai nén hương, bên trong mới truyền ra âm thanh:

- Vào đây!

Lục Ly sửa sang lại y phục, Thiên Huyễn Hàn cũng học theo, hai người đi vào trong tòa thành, bên trong đại điện lại không người. Lục Ly không dám phóng ra thần niệm, nhìn lướt qua phát hiện trong điện có ba dãy hành lang, chia ra trái phải và phía sau phân điện.

Hắn dừng một chút, đi đến hành lang trước mặt, Thiên Huyễn Hàn dường như không có nhiều chủ kiến lắm, nên vẫn luôn đi theo Lục Ly.

Đi qua lối đi này, sau khi hai người Lục Ly đến hậu viện, đập vào mắt là một lão nhân mặc hắc bào ngồi dưới giàn nho trong hậu viện, hắn đang mày quan sát một khí phôi kỳ quái ở trong tay, trên bàn đá bên cạnh trưng bày mấy quyển cổ tịch.

- A...

Thiên Huyễn Hàn nhìn về phía khác của hậu viện, lại nhìn thấy hai ngôi mộ, một tòa tương đối cũ, một tòa lại tương đối mới.

Bốp!

Tay Cổ trưởng lão đột nhiên động một chút, sau đó trong hư không xuất hiện một bàn tay, đánh vào trên mặt Thiên Huyễn Hàn. Thiên Huyễn Hàn phản ứng không kịp, bị một bàn tay đánh bay ra ngoài, lăn trên mặt đất, trên mặt xuất hiện một vết máu đỏ tươi.

- Thứ không nên nhìn thì đừng nhìn!

Đầu của Cổ trưởng lão cũng không có nâng lên, lạnh băng băng nói.

Trên mặt Thiên Huyễn Hàn hiện lên một chút tức giận, cũng không nói chuyện, hắn đứng lên nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh, đứng ở sau lưng Lục Ly.

Lục Ly khom mình hành lễ nói:

- Đệ tử ký danh bái kiến Cổ trưởng lão.

Trong lòng Thiên Huyễn Hàn chắc là rất bất mãn, nhưng cũng không có tỏ ra mặt ngoài, hơi khom người nói:

- Ký danh đệ tử Thiên Huyễn Hàn bái kiến Cổ trưởng lão, đệ tử có lỗi, xin trưởng lão trách phạt.

- Đã trách phạt.

Cổ trưởng lão không ngẩng đầu, lạnh lùng nói:

- Làm việc ở nơi này của ta, chỉ cần không vi phạm quy củ của ta, chuyện gì cũng dễ nói, vi phạm tới quy củ ta đương nhiên sẽ bị trách phạt. Nếu như không phục, các ngươi có thể tìm Đường trưởng lão xin điều đi, ta tuyệt đối không ép ở lại.

- Điều đi sao?

Khéo miệng Lục Ly lộ ra một nụ cười khổ, nếu như hắn dám tìm Đường trưởng lão xin điều đi, sợ là chán sống, đoán chừng sẽ bị trục xuất thẳng ra khỏi tông phái, hoặc là phái đi thủ nghĩa trang trăm năm ngàn năm gì gì đó...

Chịu chút ủy khuất không tính là gì, chỉ cần cẩn thận chút ít, biết nắm bắt tính cách của Cổ trưởng lão, Lục Ly tin rằng mình vẫn có thể an nhàn ở lại đây. Tự mình tìm tòi ra con đường luyện khí, vừa âm thầm tu luyện, từ từ mưu toan.

Cho nên hắn dừng một chút rồi rất cung kính nói:

- Trưởng lão dạy dỗ rất đúng, có thể đi theo Cổ trưởng lão là vinh hạnh của chúng ta, đương nhiên phải tuân thủ quy củ của Cổ trưởng lão.

- Các ngươi ở các lâu phía đông!

Dường như Cổ trưởng lão có chút không kiên nhẫn, lạnh lùng khua tay nói:

- Không có lệnh của ta, ngoài trừ bên ngoài khu lầu các, chỗ nào cũng được tới. Ta có việc sẽ gọi các ngươi, gọi tới là tới.

- Vâng!

Lục Ly và Thiên Huyễn Hàn khom mình hành lễ, đang chuẩn bị rời đi, Cổ trưởng lão đột nhiên nhớ tới cái gì nói ra:

- Các ngươi đi sửa sang lại tài vật trong điện tài vật bên trái trước, trong ba ngày thuộc hết tất cả các loại tài vật. Sau ba ngày ta sẽ luyện khí, nếu không kịp thời lấy ra tài vật ta cần, các ngươi cũng nên tự đoạn hai tay của mình mười lần đi.

Lộp bộp!

Lục Ly và Thiên Huyễn Hàn biến sắc, trong ba ngày phải biết hết tất cả tài vật? Ai biết bên trong thiền điện kia có bao nhiêu thần tài? Hơn nữa bọn hắn hoàn toàn không có thư tịch trong phương diện này. Một khi phạm sai lầm, tự đoạn hai tay mười lần tương đương với việc phải tiếp nhân sự đau đớn khi gãy tay mười lần, Cổ trưởng lão này cũng quá biến thái đi?

- Vâng.

Lục Ly cắn răng khom người rời đi, Thiên Huyễn Hàn cũng như thế. Hai người rời khỏi hậu viện, đi đến thiền điện bên trái, đẩy cửa ra hai người phát hiện vậy mà truyền tống vào trong một tiểu không gian kỳ dị, hai người trợn tròn mắt nhìn nhau vài lần!

Đây cũng không phải là một thiền điện tài vật, mà là một tiểu thế giới kỳ dị, phạm vi bên trong khoảng chừng hơn mười dặm, khắp nơi đều chất đầy tài vật kỳ dị, nhìn đi nhìn lại cũng không biết có bao nhiêu, thời gian ba ngày bọn hắn làm sao có thể phân biệt hết đây?

Bình Luận (0)
Comment