Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Đám đệ tử kia quét mắt qua ngọc phù thân phận của Lục Ly và Thiên Huyễn Hàn, sắc mặt dịu lại.
Một nhân vật cấp bậc đội trưởng mở miệng nói:
- Các ngươi ở đây đừng đi lung tung, trong Hạt Huyết Sơn xảy ra chuyện, bên trong đã giới nghiêm, các ngươi nếu dám xông vào trong, phỏng chừng sẽ bị đánh chết.
- Rõ!
Lục Ly chắp tay, đội này hẳn là đệ tử của Chiến Đường bay đi phương hướng khác, phụ trách tuần tra vòng ngoài.
- Không thể đứng thẫn thờ ở đây được!
Lục Ly suy nghĩ một hồi, hắn cứ lơ ngơ đứng ở đây, nếu kẻ địch lao tới thì sẽ biến thành bia sống, rất dễ dàng bị giết.
- Tiểu Hàn!
Lục Ly chỉ hướng hang núi bên trái nói:
- Ngươi vào chỗ kia giấu mình, ta đi phụ cận tra xét một chút.
- Không được!
Thiên Huyễn Hàn lắc đầu nói:
- Chúng ta cùng nhau hành động đi, lỡ gặp tình huống đặc biệt cũng có thể chăm sóc cho nhau.
Lục Ly rất kiên định nói, trong mắt tràn ngập không được cãi lại:
- Ta có lý do của mình, ngươi cứ nghe theo ta là được!
- Được rồi.
Thiên Huyễn Hàn xìu xuống, dặn dò:
- Vậy Ly ca nhớ phải cẩn thận một chút, đừng làm liều. Nếu gặp nhóm Long Vân Hải, Đan tiểu thư thì hãy bóp nát ngọc phù tìm Cổ trưởng lão.
Thiên Huyễn Hàn cho rằng Lục Ly không đi cùng mình bởi vì sợ liên lụy hắn, Lục Ly cũng không giải thích, gật đầu, một người đi tới trước. Hắn đi vài dặm, ngoài người hiện ra chiến giáp Linh Ẩn, sau đó đi vào trạng thái ẩn thân.
Xoẹt!
Hắn đi vào trạng thái ẩn thân không bao lâu, chân trời phía tây bắc vang tiếng xé gió, tiếp đó một con hư không thú xé gió bay tới. Lục Ly từ xa nhìn phát hiện con hư không thú này khác với hư không thú bình thường. Ngoại hình dường như nhỏ một ít, tốc độ nhanh hơn, hình dáng rất hoa lệ.
Vèo!
Hư không thú không có dừng lại, trực tiếp lao vào trong Hạt Huyết Sơn, bay vào chưa được bao xa thì có hơn mười bóng người từ trong núi bay lên. Đoàn người mặc chiến giáp màu bạc, trên thần binh lấp lánh thần quang, một người quát lớn
- Người nào tự tiện xông vào Hạt Huyết Sơn, mau lui ra, nếu không thì giết chết không hỏi!
- Mù mắt chó của ngươi!
Một giọng nữ lạnh như băng vang lên, tiếp đó hư không thú lơ lửng ở giữa không trung, miệng rộng mở ra, một tiểu thư mặc váy ngắn màu vàng mang theo mấy vị tiểu thư bay ra, là Đan tiểu thư và nhóm người Giang Liên Tuyết.
Mấy người Đan tiểu thư cưỡi độc giác thú màu trắng, là con độc giác thú hôm ấy suýt đụng vào Lục Ly. Tất cả độc giác thú đều mọc cánh lơ lửng giữa không trung.
Đan tiểu thư lạnh lùng liếc đám đệ tử Chiến Đường, nói:
- Không biết bổn tiểu thư? Ngươi muốn giết không cần hỏi với chúng ta?
- Thì ra là Đan tiểu thư!
Đám võ giả Chiến Đường đáp xuống đất, người dẫn đầu cười gượng khom người nói:
- Đan tiểu thư, người mang theo chư vị tiểu thư đến làm gì? Nơi này giới nghiêm, Điền trưởng lão nói không cho phép bất cứ người nào đi vào.
- Ta là bất cứ người nào sao?
Trong tay Đan tiểu thư hiện ra một cây trường cung màu vàng, gặn hỏi:
- Ta mà không được đi vào? Ngươi xác định?
Trường cung màu vàng trong tay Đan tiểu thư lấp lóe thần quang, hơi thở nặng nề khủng bố phát ra từ trường cung, dường như đệ tử kia dám nói một chữ không thì nàng sẽ ra tay bắn chết.
- Không được!
Đệ tử kia cắn răng nói:
- Đan tiểu thư, dù người có giết ta thì giết ta, cũng không thể đi vào. Chư vị trưởng lão có lệnh, nếu ta làm trái là xúc phạm môn quy.
Ánh mắt Đan tiểu thư trở nên lạnh lẽo, bàn tay khác chậm rãi kéo căng trường cung chĩa hướng đệ tử bên dưới. Các đệ tử đứng bên cạnh tái mặt, nhưng đệ tử dẫn đầu cắn răng đứng, không có vẻ gì là né tránh thỏa hiệp.
Vèo!
Lúc này, phía sau truyền đến một tiếng xé gió, một con hư không thú bay tới, tốc độ rất nhanh, thoáng chốc đến bên này, tiếp đó hư không thú ánh sáng chợt lóe, bốn, năm người bay ra.
Lục Ly ẩn nấp trong một khe núi, nhìn thoáng chốc phát hiện là nhóm người Long Vân Hải, Long Vấn Thiên, nhóm người này dưới chân cưỡi thứ giống xe chiến, có thể lơ lửng trong không trung.
- Có chuyện gì?
Long Vân Hải vừa đi ra đã mắt lạnh nhìn quét toàn trường, rất là uy nghi, mắt hắn nhìn qua đệ tử Chiến Đường đứng bên dưới, hỏi:
- Dương Duệ, sao ngươi chọc giận Đan tiểu thư?
- Chào chư vị sư huynh!
Dương Duệ chắp tay nói:
- Không phải ta chọc Đan tiểu thư tức giận, là chư vị trưởng lão đã dặn đường chủ của chúng ta không cho phép bất kỳ ai đi vào, nhưng Đan tiểu thư cứ muốn đi vào...
- À ừm.
Sắc mặt Long Vân Hải dịu xuống, chuyển sang nhìn Đan tiểu thư, nói:
- Đan muội, đừng khó xử nhóm người Dương Duệ, chúng ta hãy chờ ở bên ngoài. Nếu chúng ta lỗ mãng xông vào, sẽ bị nhóm người Điền trưởng lão răn dạy, lỡ Tôn trưởng lão của Hình Luật Đường ở bên trong...
- Ta cứ muốn vào thì sao?
Đan tiểu thư quắc mắt dựng đứng lông mày, thu hồi trường cung, vung tay lên nói:
- Các tỷ muội, chúng ta đi, nhìn xem bọn họ có dám giết chúng ta hay không!
- Đây là một đám hài tư bị chiều hư.
Lục Ly nhìn mà liên tục lắc đầu, trong Đấu Thiên Giới hắn đã gặp nhiều công tử tiểu thư điêu ngoa bị chiều hư thế này, bọn họ coi trời bằng vung, thích làm bậy.
Ầm ầm ầm!
Đang lúc Dương Duệ không biết làm thế nào thì trong Hạt Huyết Sơn vang một chuỗi tiếng nổ, đất rung núi chuyển, Lục Ly đứng ở bên này đều có thể cảm ứng dao động nhẹ.
Xoẹt!
Sâu trong sơn mạch phương xa có một luồng sáng kinh thiên phóng lên cao, là một ánh kiếm, ánh kiếm kia tựa như tia chớp quét ngang mà đi, xẻ ngang mấy ngọn núi.
- Là Tôn trưởng lão ra tay!
Đám người Long Vân Hải thay đổi sắc mặt, Long Vân Hải nhanh chóng bay tới trước mặt nhóm người Đan tiểu thư, nghiêm khắc quát:
- Mấy vị trưởng lão đều ra tay, chắc chắn đã gặp cường địch, chúng ta mau xuống dưới trốn, nếu không thì sẽ xảy ra chuyện!
- Hừm hừm!
Đan tiểu thư lại không cho là đúng, trong tay xuất hiện một quả cầu sắt hình trứng, hừ lạnh nói:
- Sợ cái gì, nếu có tạp toái dám lại đây sẽ cho hắn ăn Thiên Lôi Dẫn, cho dù đại năng Thần Giới cũng sẽ bị nháy mắt đánh chết!