Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Vô Đồng Hầu Hài di chuyển nhanh như tia chớp, Lục Ly còn chưa phản ứng lại, ngực đã bị đâm mạnh, hắn cảm giác như bị sức mạnh như núi cao đụng vào. Từng khúc xương lồng ngực bị chấn nát, ngũ tạng lục phủ đã bị hoàn toàn đánh nát, miệng ọc ra máu tươi, vào thời khắc này, hắn thậm chí đều nghe thấy mùi tử vong.
Vô Đồng Hầu Hài này không phát ra thần thông thần thuật chân ý cường đại, chỉ dựa vào tốc độ và lực lượng biến thái đã làm Lục Ly tuyệt vọng, nếu hắn không nghĩ ra biện pháp, phỏng chừng rất nhanh sẽ bị tươi sống chấn sát.
Oong!
Thiên Tà Châu trong tay Lục Ly lóe sáng, hắn đi vào hạt châu. Thần Thi một tay bắt lấy Thiên Tà Châu, nắm đấm sắt khác đấm mạnh về phía Vô Đồng Hầu Hài.
Cùng lúc đó, Lục Ly bóp nát ngọc phù của Cổ trưởng lão, hắn muốn kéo dài thời gian. Thiên Tà Châu bị Thần Thi nắm lấy, chắc trong khoảng thời gian sẽ không bị phá vỡ? Chỉ cần chờ Cổ trưởng lão đến đây thì sẽ an toàn.
Hắn suy nghĩ nhiều...
Chùy của Vô Đồng Hầu Hài va chạm với Thần Thi, tay kia bỗng chặt xuống cánh tay Thần Thi, không biết Vô Đồng Hầu Hài vận dụng thần thuật gì mà cánh tay của Thần Thi không tự chủ được rung lên, Thiên Tà Châu bị ném bay ra.
Bùm!
Vô Đồng Hầu Hài va chạm mạnh với Thần Thi, Thần Thi bị đánh bay, Vô Đồng Hầu Hài xoay người bay về phía Thiên Tà Châu, nhanh như tia chớp liên tục đâm mấy chục lần vào hạt châu.
- Mợ nó! Năng lượng của Thiên Tà Châu tiêu hao nhanh quá!
Lục Ly cảm ứng một chút năng lượng của Thiên Tà Châu, âm thầm chắt lưỡi, hắn biết nhất định phải làm ra phản kích, nếu không thì Thiên Tà Châu lập tức sẽ bị phá vỡ.
Trong tay hắn xuất hiện một viên Huyết Viêm Tinh, truyền tống Chiến Thần Khô Lâu lại đây. Đây là viên Huyết Viêm Tinh cuối cùng của hắn, vô cùng quý giá, giờ phút này không còn cách nào khác, phải dùng nó.
Oong!
Thiên Tà Châu ánh sáng lấp lánh, tiếp đó Chiến Thần Khô Lâu xuất hiện ở bên ngoài, toàn thân nó tỏa ánh sáng đen chói lòa, đôi tay xương bỗng chộp về phía Vô Đồng Hầu Hài.
- A?
Vô Đồng Hầu Hài đang tấn công Thiên Tà Châu mãnh liệt, phát hiện một bộ xương đột nhiên xuất hiện, hơn nữa hơi thở vô cùng khủng bố, tim hắn giật thót, huơ chùy chém mạnh về phía bàn tay xương duỗi qua.
Chát!
Tia lửa sáng lên, bàn tay xương của Chiến Thần Khô Lâu không chút sứt mẻ, ngược lại bàn tay xương chộp lấy cánh tay của Vô Đồng Hầu Hài, xoắn nát nguyên cánh tay.
- Ui ui!
Thấy bàn tay xương không ngừng xoay, cánh tay của Vô Đồng Hầu Hài liên tiếp vỡ vụn, hắn hút ngụm khí lạnh, thân thể tựa như tia chớp lui về phía sau. Hắn cảm giác được nguy cơ trí mạng, nếu không lùi thì sẽ bị Chiến Thần Khô Lâu nghiền nát.
Lục Ly hiện ra, lập tức thu Thần Thi vào, thu lại Chiến Thần Khô Lâu không nhúc nhích nữa, thu luôn Thiên Tà Châu vào.
Lục Ly làm hành động như vậy rất nguy hiểm, nếu Vô Đồng Hầu Hài quay về thì hắn sẽ dễ dàng bị chấn sát.
- Ôi!
Phương xa vọng lại tiếng hét, sau đó một thần niệm quen thuộc quét đến, là thần niệm của Cổ trưởng lão. Lục Ly mừng thầm Cổ trưởng lão đi ra kịp lúc, nếu không thì Thần Thi và Chiến Thần Khô Lâu sẽ bị lộ.
- Còn muốn trốn?
Cổ trưởng lão rất nhanh khóa chặt Vô Đồng Hầu Hài chạy trốn đi xa, trong mắt lóe tia sáng kiên quyết, một quả cầu hình trứng hiện ra trong tay, ném về phía đó.
- Thiên Lôi Dẫn?
Khóe môi Lục Ly co giật, lùi nhanh như con tấn long, nghe nói thứ này có thể đánh chết cả cấp bậc đại năng Thần Giới.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Quả cầu hình trứng rực rỡ sáng lên ánh sáng bảy màu, bên trong mơ hồ có vô số khí lưu chuyển động, va chạm, lượn lờ. Hình tròn này không bộc phát ra hơi thở quá khủng bố, nhưng càng lúc càng sáng, càng lúc càng chói mắt.
Ầm ầm ầm!
Trên chín tầng trời nổ vang tiếng sấm. Lục Ly vừa lùi nhanh vừa nhìn lên trời cao, hắn nhìn thấy cảnh tượng làm người ta sợ hãi tột độ.
Sét giăng đầy chín tầng trời, còn là lôi đình bảy sắc, từng đợt lôi điện thô cỡ hình người gầm rống đánh xuống, đuổi theo quả cầu hình trứng.
Ầm ầm ầm!
Lôi điện đánh mạnh xuống, chớp mắt bao phủ không gian phạm vi một dặm quanh quả cầu hình trứng. Có mấy trăm lôi điện bảy màu đánh xuống, tất cả hoa cỏ cây cối trong phạm vi một dặm đều nháy mắt bị đánh thành vụn, biến thành cục than.
Lục Ly đã lui ra vài dặm xa, nhưng khi lôi điện đánh xuống vẫn làm hắn sợ tới mức hai chân mềm nhũn, nằm sấp dưới đất.
Thần lôi bảy sắc đánh xuống mang theo hơi thở hủy thiên diệt địa. Hơi thở đó khiến sâu trong linh hồn Lục Ly dâng lên nỗi hoảng loạn, Lục Ly cảm giác cho dù hắn có sức chiến đấu mạnh hơn nữa gấp mười lần, trăm lần, một khi bị thần lôi bao phủ, hắn cũng bị tan xương nát thịt, không chừa một mẩu vụn.
Giống như... Vô Đồng Hầu Hài kia!
Vô Đồng Hầu Hài kia vốn định chui xuống đất tránh né, nhưng lôi điện đánh xuống, thân thể của hắn bị trấn áp, hai chân mềm nhũn không thể nhúc nhích, cuối cùng bị vài lôi điện đánh xuống, thân thể biến thành cặn bã, xương cốt đều không còn lại.
- Khủng bố!
Thần niệm của Lục Ly quét qua, phát hiện bên kia một mảnh trụi lủi, vốn có một ít cỏ dại cùng cây cối, giờ phút này bên kia trừ một mảnh cháy đen ra chẳng còn gì.
- Ngươi không sao chứ?
Cổ trưởng lão lao đến, đứng gần Lục Ly, nhìn thoáng qua rồi nhíu mày hỏi:
- Chẳng phải ta bảo ngươi ở yên bên kia ngốc sao? Tại sao chạy đến nơi này?
Lục Ly lau máu bên khóe môi, giải thích:
- Bên kia xuất hiện rất nhiều người lùn, ta bị người lùn này truy sát, chạy trốn tới bên này, đa tạ trưởng lão cứu giúp!
- Bị truy sát?
Cổ trưởng lão nhướng mày, có chút ngạc nhiên nghi ngờ hỏi nói:
- Ngươi bị Vô Đồng Hầu Hài này truy sát nghìn dặm không chết? Dường như cánh tay của Vô Đồng Hầu Hài kia bị xoắn nát? Là ngươi làm?
- A?
Tim Lục Ly rớt nhịp, hắn phát hiện khoác lác hơi lố.
Sức chiến đấu của Vô Đồng Hầu Hài kia rất mạnh, Cổ trưởng lão không thể nào không nhìn ra. Không nói Vô Đồng Hầu Hài kia sánh bằng đại năng Thần Giới, nhưng ít nhất mạnh hơn Thượng bảng Thần Linh. Lục Ly bị Vô Đồng Hầu Hài này truy sát nghìn dặm không chết? Còn phế cánh tay của Vô Đồng Hầu Hài? Việc này chứng minh sức chiến đấu của Lục Ly mạnh hơn Thượng bảng Thần Linh bình thường.