Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lục Ly mới hơn ba mươi tuổi, phi thăng không bao lâu, lại có thể sở hữu sức chiến đấu sánh bằng Thượng bảng Thần Linh? Hỏi sao Cổ trưởng lão không ngạc nhiên nghi ngờ?
Lục Ly đầu óc chuyển động nhanh, hắn biết rất nhiều chuyện e rằng không cách nào giải thích, Vô Đồng Hầu Hài kia thực lực mạnh như vậy, không thể giải thích tại sao cánh tay của hắn bị xoắn nát.
Lục Ly chỉ có thể cắn răng nói:
- Thưa trưởng lão, ta có một ít thủ đoạn nhỏ tự bảo vệ mình, may mắn tổn thương hắn. Đương nhiên... nếu không phải trưởng lão kịp thời đuổi tới, chắc chắn ta đã chết rồi.
- Ồ?
Mắt Cổ trưởng lão lóe tia sáng, rất là ngoài ý muốn, không ngờ rằng Lục Ly có sức chiến đấu mạnh như vậy?
Cổ trưởng lão quét mắt qua chiến giáp bao bọc ngoài người Lục Ly, nhẹ gật đầu nói:
- Chiến giáp trên người của ngươi không tệ, khá tốt trong Thần Khí siêu phẩm.
Ầm ầm!
Phía đông truyền đến tiếng nổ, Cổ trưởng lão suy nghĩ một hồi rồi bảo:
- Ngươi đi vào không gian Thần Khí của ta đi, phải rồi, Thiên Huyễn Hàn đâu?
- Ở bên kia!
Lục Ly chỉ hướng một phương hướng, Cổ trưởng lão lấy ra Thần Khí có bề ngoài như bảo tháp, lóe ánh sáng thu Lục Ly vào.
Lục Ly phát hiện ánh sáng chợt lóe, đã đến một tòa đại điện trống rỗng, góc đại điện đặt mấy giá sách, bày mấy trăm cuốn sách. Lục Ly không dám đi lung tung, ngồi khoanh chân trong góc đại điện, lấy dược chữa thương ra nuốt vào.
Oong!
Giây lát sau, không gian hơi dao động Thiên Huyễn Hàn bị thu tiến vào, nhìn thấy Lục Ly toàn thân đẫm máu, vội vàng quan tâm hỏi thăm:
- Ly ca bị sao vậy? Đám người Đan tiểu thư ra tay hả?
- Không phải!
Lục Ly lắc đầu nói:
- Là một thích khách người lùn, trong mắt không có đồng tử, tốc độ và lực lượng rất là dọa người, nếu không có trưởng lão giúp đỡ thì ta đã chết rồi.
- Không có đồng tử? Người lùn!
Thiên Huyễn Hàn thay đổi sắc mặt nói:
- Không ngờ là Vô Đồng Hầu Hài, Thần Khí Các đã đắc tội thế lực nào? Mời được Vô Đồng Hầu Hài ra tay với Thần Khí Các sẽ phải trả giá rất đắt tiền, không có vài chục ức Thần Nguyên e rằng không mời được.
- Vài chục ức?
Lục Ly ngượng ngùng vuốt sống mũi, hắn hỏi kỹ về Vô Đồng Hầu Hài, trong lòng cực kỳ xác định: Chắc là Lăng Vạn Kiếm làm, nếu không thì người bình thường không bỏ vốn lớn như vậy, lần này mục tiêu của Vô Đồng Hầu Hài hẳn là hắn.
- Thật may mắn!
Lục Ly và Thiên Huyễn Hàn ở trong không gian Thần Khí của Cổ trưởng lão, dù bên ngoài có nhiều Vô Đồng Hầu Hài hơn nữa cũng không tổn thương được Lục Ly. Uy lực Thiên Lôi Dẫn của Cổ trưởng lão khiến người sợ hãi hùng.
Oong!
Lục Ly chữa thương giây lát, hắn phát hiện không gian lại dao động, sau đó bốn tiểu thư xinh đẹp bị truyền tống vào.
- A?
Lục Ly và Thiên Huyễn Hàn nhìn thoáng qua, mắt sáng ngời.
Bởi vì hai tiểu thư xinh đẹp đều rất là chật vật, áo trong rách bươm, chỉ còn lại giáp mềm che bên ngoài. Mấu chốt là giáp mềm chỉ che cặp ngực và mông, nhiều chỗ đều lộ ra ngoài. Đập vào mắt Lục Ly và Thiên Huyễn Hàn là một mảnh da thịt trắng nõn.
Giang Liên Tuyết là một trong các tiểu thư đó, áo của nàng bị chấn rách, có thể từ bên hông thấy một nửa cặp ngực cao vút, mặt trên dính vết máu, trông đặc biệt hấp dẫn người và kích thích.
- Nhìn cái gì? Lại nhìn nữa sẽ móc mắt chó của các ngươi!
Mặt Giang Liên Tuyết đỏ rực, lập tức nổi giận đùng đùng trừng hai người Lục Ly. Trong tay Đan tiểu thư xuất hiện một thanh trường kiếm, cũng lạnh như băng nhìn Lục Ly nói:
- Quay người qua, nếu không móc mắt chó của các ngươi!
Lục Ly cùng Thiên Huyễn Hàn nhìn nhau một cái, hai người bĩu môi xoay người sang chỗ khác ngồi xếp bằng.
Bên kia, một tiểu thư không bị thương vội nói:
- Liên Tuyết tỷ, Mộc Ngọc tỷ, hai tỷ mau ẩn chiến giáp vào trong người, ta chữa thương cho hai người rồi thay bộ đồ sạch sẽ.
Mặt Giang Liên Tuyết càng đỏ hơn, liếc xéo Lục Ly và Thiên Huyễn Hàn, nói:
- Không đổi...
Đan tiểu thư hiểu e ngại của Giang Liên Tuyết, nàng tạm dừng rồi cầm trường kiếm đi tới sau lưng Lục Ly và Thiên Huyễn Hàn, chĩa kiếm vào đầu hai người, nói:
- Liên Tuyết, ngươi cứ chữa thương thay quần áo, nếu không thì lát nữa sao các ngươi ra ngoài? Các ngươi yên tâm, nếu hai người này dám vươn ra thần niệm hoặc là nhìn lén, ta đánh chết bọn họ!
Trên trán Lục Ly và Thiên Huyễn Hàn nổi gân xanh, bọn họ không ham nhìn trộm. Nhưng sau lưng có hai đại mỹ nhân cởi sạch đồ, cảnh tượng như vậy hơi bị hương diễm.
- Được rồi!
Giang Liên Tuyết và một vị tiểu thư khác suy nghĩ một hồi, cắn răng ẩn chiến giáp vào thân thể, toàn thân trần trụi trong không khí. Nhưng hai người phản ứng rất nhanh, lập tức lấy ra một ít y phục che lấp chỗ hiểm yếu.
Nhưng mà!
Vào thời khắc này, bên trong không gian đột nhiên hơi dao động, tiếp đó năm bóng người xuất hiện ở bên trong, đúng là nhóm người Long Vân Hải, Long Vấn Thiên.
Nhóm Long Vân Hải, Long Vấn Thiên sau khi đi vào, vừa lúc đứng ở trước mặt nhóm Giang Liên Tuyết. Bọn họ nhìn nhau, tất cả con mắt trợn to, trong không gian vang hai tiếng hét chói tai.
- A!!!
Nghe tiếng hét chói tai, Lục Ly cùng Thiên Huyễn Hàn bản năng quay đầu, vừa lúc nhìn thấy Giang Liên Tuyết và hai vị tiểu thư nhảy cẫng lên.
Hai thân thể mềm mại dính máu nhảy cẫng lên, bốn con thỏ trắng nhỏ bị máu nhuộm đỏ nảy lưng tưng trên không trung, hình ảnh này làm Lục Ly và Thiên Huyễn Hàn nhìn ngẩn ngơ.
- A! Long Vân Hải, mấy tên lưu manh thối này, giết các ngươi!
Đan tiểu thư như con thỏ bị hù sợ xông lên, huơ kiếm từ trên cao chém xuống Long Vân Hải.
Lục Ly phản ứng rất nhanh, lập tức quay đầu đi, đồng thời vươn tay kéo lại Thiên Huyễn Hàn. Thiên Huyễn Hàn tỉnh ngộ lại, quay đầu qua, đá lông nheo với Lục Ly, trong mắt đều là ý xấu xa.
May mà nhóm Đan tiểu thư đều nhìn bên Long Vân Hải, không chú ý hai người Lục Ly.
Bên kia, Long Vân Hải phản ứng lại, vội né qua một bên, hét to:
- Đan muội đừng làm bậy, chúng ta mới vừa bị truyền tống tiến vào, chúng ta không cố ý!
- Đúng đúng đúng!
Long Vân Sơn gật đầu như gà con mổ thóc, mắt nhìn chằm chằm thân thể mềm mại của Giang Liên Tuyết, xua tay nói:
- Đan tiểu thư đừng xung động, chúng ta không thấy gì cả!